-Là ý của riêng cậu ta.
-Cậu ta chủ động nói với cậu sao?
Tưởng Tuyết Tùng lại bình tĩnh hỏi.
-Cậu nghĩ thế nào?
-Đúng là cậu ta chủ động nói.
Quan Doãn hơi trầm ngâm, đáp có thứ tự:
-Tôi cảm thấy bất kể về lý lịch kinh nghiệm hay cấp bậc, Lưu Dương đều đủ điều kiện để ra ngoài. Cậu ta chủ động đề nghị được điều ra ngoài là có biểu hiện muốn cầu tiến. Hơn nữa, thái độ của cậu ta rất thành khẩn…
Những lời của Quan Doãn, trọng điểm nằm ở cuối cùng – thái độ rất thành khẩn – ý nghĩa súc tích, bao hàm ý vị sâu xa, tin rằng Tưởng Tuyết Tùng có thể nhận ra một cách rõ ràng. Giá trị này toát ra mạnh mẽ, nếu như thư ký bên cạnh Hô Diên Ngạo Bác đổi chiều, tin rằng nhất định sẽ là một đòn trí mạng với Hô Diên Ngạo Bác.
Nói thật, mỗi một thư ký trong Thành ủy đều có lòng cầu tiến, nhưng cầu tiến và cuối cùng có thể tiến được hay không thì khoảng cách rất xa. Đúng là khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế rất xa nhau, vô số người cuối cùng cả đời chỉ có thể ôm ấp lý tưởng mà than thở.
Khóe miệng Tưởng Tuyết Tùng hơi nhếch lên, lông mi cũng khẽ chớp vài lần, không nói gì, quay lại chỗ ngồi xuống ghế.
Đã quen thuộc với những ngôn ngữ cử chỉ của Tưởng Tuyết Tùng, Quan Doãn biết rằng, mi chớp như vậy, là biểu hiện rằng Tưởng Tuyết Tùng không vui, chứng minh vấn đề của Lưu Dương, quả thật như hắn đã lo lắng lúc trước, là điểm mấu chốt kích thích tính cách của Tưởng Tuyết Tùng.
Đi theo một lãnh đạo có nguyên tắc và những giới hạn là rất tốt. Có những lãnh đạo làm việc không có nguyên tắc hay ranh giới cuối cùng, theo đuổi lợi ích mà không từ thủ đoạn, không phải là phúc của người thư ký. Sức ảnh hưởng của lãnh đạo lên thư ký không chỉ quyết định được tiền đồ của thư ký trong hiện tại mà vô hình trung, còn có cả những ảnh hưởng không nhận thức được trên con đường phát triển của thư ký về sau này, có tác dụng thúc đẩy không nhẹ trong việc hình thành ý tưởng cầm quyền và quan niệm sống của thư ký.
Tiến bộ của thư ký trong quan trường cũng giống như sự tiến bộ của học sinh trong lớp học. Một giáo sư ưu tú có thế giới quan chính xác có thể dạy dỗ học sinh tích cực tiến lên phía trước. Cũng thế, một lãnh đạo có nguyên tắc và tính giai cấp thật tốt có thể đào tạo được một thư ký thật tốt, lo cho nước cho dân.
Song, chuyện của Lưu Dương tuy không hợp với nguyên tắc làm người của Tưởng Tuyết Tùng, nhưng Quan Doãn nhất định phải thúc đẩy. Một là Quan Doãn nhận định rằng Lưu Dương không phải là một người đại gian đại ác, tính cách của cậu ta và Hô Diên Ngạo Bác cơ bản khác nhau về bản chất. Hai là trong lúc quan trọng, Lưu Dương lại chọn rời khỏi cuộc chiến giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác là hành động sáng suốt. Một thư ký nho nhỏ không thể tự chủ được vận mạng của mình trong cuộc đấu tranh không tiếng động này khiến Quan Doãn cảm động lây, cảm giác rằng giúp đỡ Lưu Dương chẳng khác nào giúp đỡ bản thân mình.
Quả thật, Quan Doãn đặt mình trong cuộc chiến tranh giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác là hắn cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn rất rõ ràng, muốn ở trong quan trường nguy cơ trùng trùng này, nhất định phải rèn luyện được một thân mình đồng da sắt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải tất cả mọi người đều có dũng khí lấy thân thử hiểm. Có người thầm nghĩ cứ yên ổn làm một thư ký hoặc một quan địa phương nho nhỏ, mong được chủ quản một phương theo ý của mình, vì dân tạo phúc, cũng không muốn rơi vào cảnh không ngừng nghỉ hay lao vào một cuộc đấu tranh chính trị.
Chính vì nhưng hiểu biết đối với Lưu Dương, lại căn cứ vào việc này có thể đả kích không nhỏ với Hô Diên Ngạo Bác, Quan Doãn mới tình nguyện bị Tưởng Tuyết Tùng trách mắng mà giúp Lưu Dương một phen. Hơn nữa, không biết sao, Lưu Dương luôn khiến hắn nhớ đến một người: Lý Thương Ẩn.
Đúng vậy, chính là nhà thơ đời Đường cực kỳ tài tình lại có nỗi buồn đau khôn nguôi Lý Thương Ẩn.
Lý Thương Ẩn vốn là văn nhân, có lẽ ông ta cũng không có khát vọng chính trị lớn lao gì, cũng vì một cuộc hôn nhân không thể hiểu nổi lại vướng vào cuộc tranh giành bên trong, rốt cuộc bị kẹp giữa hai bên, không theo bên nào được, cả đời thất bại, buồn bực không nguôi, trở thành vật hy sinh chính trị.
Cũng may là tài hoa của Lý Thương Ẩn không hề mai một, đã viết được rất nhiều bài thơ lưu truyền thiên cổ. Nhưng đối với cá nhân mà nói, cuộc sống chẳng qua là cảm giác, dùng cả một cuộc đời chẳng vui sướng gì đổi lại mấy quyển sách để đời sau tán tụng, phải nói rằng, mỗi người đang sống không hề mong muốn. Mỗi người đều muốn cuộc sống của mình được thư thái. Có thể nói, cuộc đời của mỗi người chỉ là một cái chớp mắt, cần gì nghĩ đến hư danh sau này.
Quả thật, Lưu Dương không thể so sánh được với tài tình của Lý Thương Ẩn, nhưng hoàn cảnh cậu ta hiện nay, cũng bị cuốn vào một cuộc đấu tranh chính trị dữ dội như Lý Thương Ẩn. Quan Doãn bằng lòng giúp Lưu Dương, cũng là vì Lưu Dương bất đắc dĩ đã động đến tình cảm trong lòng hắn, khiến hắn nhớ đến những năm quẫn bách ở huyện Khổng.
Chuyện Tưởng Tuyết Tùng không hài lòng cũng nằm trong dự liệu của Quan Doãn. Hắn cũng không nói nhiều, chỉ cung kính đứng ngay ngắn một bên, lẳng lặng chờ Tưởng Tuyết Tùng lên tiếng. Biết rõ được tính cách của Tưởng Tuyết Tùng, hắn biết, vào lúc Tưởng Tuyết Tùng suy xét được mất của vấn đề, càng giải thích, càng khiêm tốn lấy lòng, thì lại càng thu được hiệu quả ngược lại.
Qua một lúc lâu sau, Tưởng Tuyết Tùng mới hơi ngẩng đầu lên nói:
-Chuyện này, nếu Ban Tổ chức đã nêu tên, đồng chí Thôi Đồng cũng không có ý kiến gì, trên nguyên tắc, tôi cũng không có ý kiến gì…
Kết quả cũng nằm trong dự liệu của Quan Doãn. Tưởng Tuyết Tùng là nhân vật số một, không có khả năng trực tiếp hỏi đến vấn đề thư ký của Chủ tịch thành phố muốn điều ra ngoài, vừa không hợp quy củ, vừa ngại người khác nói mình vươn tay quá dài. Chỉ cần ở cửa ải cuối cùng, Tưởng Tuyết Tùng không áp chế, khoát tay cho qua, chuyện xem như đã thành công hơn nửa rồi.
Lãnh đạo đúng là lãnh đạo. Thật ra nếu Lưu Dương ra ngoài thành công, người được lợi lớn nhất là ai? Là Tưởng Tuyết Tùng. Nhưng Tưởng Tuyết Tùng bày ra bộ mặt không thèm đếm xỉa đến, còn muốn đem vấn đề khó giải quyết nhất giao cho Quan Doãn toàn quyền xử lý. Quan Doãn thầm than trong lòng, hắn có tội gì, giúp Lưu Dương, hỗ trợ Tưởng Tuyết Tùng, chính mình nhận được ích lợi gì?
Thôi đi, nếu đã nhận lời Lưu Dương, tốt nhất là nên làm mọi việc đến cùng, quay đầu lại nói Diệp Lâm ghi tên Lưu Dương, hắn lại ra mặt nói chuyện với Thôi Đồng, tất cả xem như viên mãn.
-Buổi chiều tôi có chút việc, đi mua xe cùng Ôn Lâm, có khả năng phải đi làm muộn một chút…
Quan Doãn không phải xin phép Tưởng Tuyết Tùng, mà là thông báo trước một tiếng, để Tưởng Tuyết Tùng biết hắn vẫn đang mượn tay Ôn Lâm thúc đẩy việc của Diệp Lâm.
-Đi đi.
Quả nhiên như Quan Doãn suy nghĩ, sắc mặt Tưởng Tuyết Tùng ngưng đọng, khoát tay:
-Buổi chiều cũng không có việc gì, chỉ có tổ liên hợp điều tra đến Hoàng Lương, tôi gặp được rồi, cậu có tới văn phòng hay không cũng được.
So với chuyện của Diệp Lâm, chuyện Quan Doãn cùng ông nghênh đón tổ liên hợp điều tra chỉ là chuyện nhỏ. Tưởng Tuyết Tùng hơi ngã về sau, khiến cho mình ngồi thoải mái hơn một chút, tâm trạng khoan khoái như được ánh mặt trời ngoài cửa sổ soi rọi.
Tình hình trước mắt ngày càng có lợi với sự bố trí của ông, cách ngày ông cho Hô Diên Ngạo Bác một đòn trí mạng ngày càng gần. Hô Diên Ngạo Bác liên tiếp thất bại lui binh, cái chết của Trịnh Lệnh Đông dẫn đến sự hình thành của tổ điều tra liên hợp, cái chết của Trịnh An Dật khiến chuyện của Học viện Tiến Thủ bại lộ dưới ánh mặt trời, khiến tổ chuyên gia của Thành ủy chính thức bắt đầu trực tiếp điều tra, còn Trịnh Thiên Tắc lại bất ngờ mất tích, chứng minh đã có người sợ. Tất cả đều cho thấy, mùa xuân sắp đến Hoàng Lương rồi.
“Xuân phong đại nhã năng dung vật.” Mùa xuân Hoàng Lương, làm thế nào tỏ rõ hoàn toàn sức sống mới? Tưởng Tuyết Tùng thấy Quan Doãn nện bước thoải mái ra khỏi văn phòng, theo quán tính nâng ly trà lên, uống một ngụm lớn, nhiệt độ vừa phải, nóng lạnh ôn bình, thậm chí ngay cả chiều sâu của nước cũng vừa phải. Quan Doãn này đúng là một người trẻ tuổi tỉ mỉ hiếm thấy, chẳng những chuyện lớn xử lý gọn gàng ngăn nắp mà chuyện nhỏ như châm trà cũng có thể khiến ông hết sức hài lòng. Thư ký tri kỷ thế này đúng là vận may của ông.
Lại nghĩ đến chuyện Quan Doãn âm thầm làm mọi việc thay ông, trong ánh mắt Tưởng Tuyết Tùng hiện lên vẻ từ ái đậm hơn. Ông hiện tại đúng là không thể rời khỏi Quan Doãn. Nếu không có sự hiệp trợ của Quan Doãn, ông muốn nhanh chóng mở ra cục diện ở Hoàng Lương thế này, sẽ hoàn toàn không có khả năng.
Lãnh đạo không phải là người vạn năng, có rất nhiều chuyện không tiện ra mặt, nên rất cần một thư ký có thể lĩnh hội được đầy đủ ý đồ của lãnh đạo. Tầm quan trọng của người bên cạnh không hề kém một đồng minh trong Thành ủy.
Có một thư ký gặp núi mở đường, thấy sông bắc cầu, chẳng những khiến lãnh đạo hài lòng trong mọi việc, hơn nữa, vô hình trung còn nâng cao được uy vọng của lãnh đạo, bóp chết nhiều sự bất lợi phát sinh từ trong trứng nước. Một thư ký vô năng, chẳng những làm xấu đi hình ảnh của lãnh đạo, mà còn có thể lôi lãnh đạo xuống nước.
Tưởng Tuyết Tùng đã tự mình trải qua một việc, khi ông làm Chủ tịch thành phố của một thành phố cấp ba khác, Bí thư Thành ủy Trần Quả không có dấu hiệu nào đột nhiên ngã ngựa, bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam, nhất thời khiến mọi người chấn động.
Ngay cả ông cũng hoàn toàn không hiểu, tính cách của Trần Quả bình thường cũng được xem như hiền lành, tuy tay chân không phải tuyệt đối sạch sẽ, nhưng người trong quan trường, không thể tránh khỏi có qua có lại. Mấu chốt là Trần Quả rất tuân thủ quy tắc quan trường, nhận lễ sẽ làm việc, chuyện xử lý không được còn có thể lui về. Hơn nữa Trần Quả có quan hệ trên tỉnh rất chắc chắn, chỗ dựa rất vững chắc, sao lại có thể bất ngờ ngã ngựa được?
Sau này, khi chân tướng rõ ràng mới khiến cho Tưởng Tuyết Tùng toát mồ hôi lạnh. Trần Quả không phải ngã vì đối thủ chính trị, cũng không phải ngã vì y tham dục không có nguyên tắc, mà y ngã trong tay thư ký chân ngoài dài hơn chân trong.
Hóa ra, thư ký Hứa Đại Thuận của Trần Quả mượn cờ hiệu của Trần Quả, lúc thu lễ, nếu thu hai mươi ngàn sẽ giữ lại mười ngàn, lúc thay Trần Quả tiến cống lên lãnh đạo Tỉnh ủy, đưa ba mươi ngàn cũng sẽ giữ lại mười ngàn. Dần dà, trong suy nghĩ của cấp dưới, Trần Quả là lòng tham không đáy, lấy tiền mà không làm việc, trong mắt cấp trên, Trần Quả không làm việc, không hiểu quy củ, không biết cảm ơn.
Kết quả là có một người thông qua Hứa Đại Thuận tặng quà cho Trần Quả, chuyện không thành, Hứa Đại Thuận thu được một trăm ngàn, chỉ trả cho đối phương năm mươi ngàn, đối phương không chịu, bèn tố cáo Trần Quả. Lúc trên tỉnh lập án điều tra, trưng cầu ý kiến của các lãnh đạo chủ chốt, không ai lên tiếng giúp Trần Quả, cuối cùng Trần Quả bất hạnh chỉ ngã một lần đã quỵ luôn.
Càng buồn cười hơn là khi Ủy ban Kỷ luật điều tra Hứa Đại Thuận để đối chứng, Hứa Đại Thuận không có chút khí tiết nào đã bán rẻ Trần Quả, tình hình gã giải thích còn nhiều hơn những gì tổ chuyên án đang nắm giữ, khiến tổ chuyên án rất thuận lợi định ra tội danh của Trần Quả.
Cũng vì chính mình từng trải qua, biết được tầm quan trọng của một thư ký trung thành và đáng tin cậy, qua một thời gian ngắn khảo sát, cho đến hôm nay, Tưởng Tuyết Tùng hoàn toàn tin tưởng Quan Doãn. Ông đợi sau khi bóng Quan Doãn khuất khỏi văn phòng mới cầm điện thoại lên, bấm một dãy số ở Bắc Kinh.
-Giáo sư Thôi, tôi là Tưởng Tuyết Tùng, vài ngày nữa sẽ có người đến thủ đô gặp anh, thảo luận vấn đề của chúng ta trước, tiến hành gặp gỡ giao lưu.
Giọng điệu của Tưởng Tuyết Tùng rất cung kính. Ông hạ quyết tâm, cũng nên cho Quan Doãn biết đòn cuối cùng của ông là gì rồi.
-Tên của hắn là Quan Doãn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK