Dung Thiên Hành, tôi cảnh cáo anh một câu cuối cùng, làm người phải có lòng khoan dung. Ngay cả một ông lão bán thức ăn mà anh cũng làm khó dễ, anh còn có mặt mũi lái chiếc Porsche này sao?
Người trẻ tuổi vóc dáng hơi thấp vừa lên tiếng, Quan Doãn ngay lập tức đã nhận ra, quả nhiên là Kim Nhất Lập.
Không ngờ, lúc ấy Kim Nhất Lập là một kẻ kiêu ngạo cực kỳ, giành chỗ đậu xe với hắn, ra dáng một tên ăn chơi trác táng, nhưng giờ gặp chuyện bất bình cũng không bỏ mặc. Mặc kệ y vì bất hòa giữa Kim gia và Dung gia mới rút dao tương trợ, hay chỉ đơn thuần là thấy việc bất bình chẳng bỏ qua được, đều đáng để Quan Doãn khen ngợi y.
Vừa thấy hai chiếc xe hơi đậu ven đường, đều là Porsche cả, có một chiếc đèn phía sau hư tổn một chút, hẳn là xe Kim Nhất Lập.
Kim Nhất lập nói cũng đúng. Lái chiếc Porsche lại nổi nóng với một ông lão bán thức ăn. Tiền ông lão cả ngày vất vả kiếm được còn chưa đủ để Dung Thiên Hành đổ xăng một lần. Dung Thiên Hành làm như vậy, thật không biết là mất mặt biết bao nhiêu.
Dung Thiên Hành thật sự là người nhà Dung gia ở Bắc Kinh?
Lúc Quan Doãn đang suy nghĩ, thì tình cảnh lại đột nhiên có biến đổi.
Kim Nhất Lập vừa dứt lời, Dung Thiên Hành đã hung hăng đưa tay tát y:
- Mày là thứ gì dám khoa tay múa chân với tao? Nếu mày thấy bất bình thay cho lão già này, mày thay ông ta chịu mấy cái tát trước rồi hãy nói. Mày lại vì đám dân ti tiện chẳng bằng cái rắm này mà đối nghịch với tao, đầu mày bị chập mạch rồi sao? Ông ta đâu phải cha ruột của mày!
Bị Dung Thiên Hành tát một cái, Kim Nhất Lập giận tím người, nhảy dựng lên, cũng đưa tay đánh Dung Thiên Hành. Nhưng y không cao to bằng Dung Thiên Hành, lại không có sức lực như Dung Thiên Hành, mới vừa đưa tay lên đã bị Dung Thiên Hành giơ tay gạt phăng đi. Dung Thiên Hành còn trả lại cho Kim Nhất Lấp tát, mắng:
- Mày bị điên hay sao còn dám trả đòn? Còn dám trả đòn nữa, tao sẽ giết chết mày!
Kim Nhất Lập bị ăn liên tiếp hai cái tát, dường như chịu không nổi nữa, khóe miệng đã có máu tươi tứa ra, nhưng vẫn còn mạnh miệng:
- Dung Thiên Hành, mày có gan thì đánh chết tao đi, nếu không đánh chết được tao, thì mày chẳng phải là người nhà họ Dung. Ai cũng nói người nhà họ Dung có gan, hôm nay tao xem thử mày có như vậy không!
Có đôi khi ẩu đả ngay từ đầu thì chuyện chẳng có gì lớn, nhưng cứ đánh rồi lại đánh nữa, thì sự tức giận đã được khơi dậy. Sau đó là lời qua tiếng lại, không ai chịu nhượng bộ, chuyện càng lúc càng lớn, cuối cùng có khả năng là không thể khống chế nổi nữa. Dung Thiên Hành bị lời nói của Kim Nhất Lập dồn vào góc tường, lại tuổi trẻ khí thịnh, ỷ thân phận mình, ỷ mình tài trí hơn người, sao còn suy nghĩ gì được nữa, bèn đưa tay phải lên cao, định tát thêm nữa, bỗng nhiên tay phải có người giữ lấy, không sao rứt ra được.
Một người thanh niên xấp xỉ tuổi gã thình lình nhảy ra trước mặt, một tay nắm thật chặt tay phải của gã, lạnh lùng cười với gã:
- Để hình dung một người ngu ngốc, thường người ta hay nói là đầu chỉ để cho lừa nó đá, anh như vậy, bị lừa đá cửa xe, lại bị lừa đá vào kính chiếu hậu. Ngay cả con lừa cũng thấy anh không vừa mắt, còn dám lớn tiếng sỉ nhục dân chúng. Anh cho rằng anh là ai? Nói ngược lại tổ tiên ba đời của anh cũng chỉ là dân chúng bình dân mà thôi. Nói cho anh một câu: chớ nói dân chúng có thể bắt nạt, mình cũng là dân chúng!
Dung Thiên Hành không ngờ trong lúc muốn giết người lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, hơi ngẩn người, bị đối phương mắng xối xả, xấu hổ vô cùng. Gã lập tức nổi giận:
- Mày lại từ tảng đá khe suối nào xuất hiện nữa đây, cút trở về đi!
- Tôi thay ông cụ Dung giáo huấn anh một chút, không để người khác cười con cháu Dung gia.
Tay Quan Doãn hơi ra sức, bẻ ngoặt tay Dung Thiên Hành ra phía sau, quát lớn với Kim Nhất Lập:
- Đừng lo nữa, đánh đi.
Kim Nhất Lập đúng là sợ ngây người, không ngờ người từ trên trời giáng xuống lại là Quan Doãn, vừa mừng vừa sợ, lại thấy Quan Doãn đã nắm thế chủ động, bây giờ là hai đánh một, không đánh lúc này còn đợi lúc nào. Y bèn quay tròn cánh tay, đánh thật mạnh vào mặt Dung Thiên Hành.
“Bốp” một tiếng. Âm thanh giòn tan vang lên. Trên má phải gầy gò của Dung Thiên Hành lập tức in hằn năm dấu đỏ thật đậm, đỏ đến bắt mắt, đỏ đến nhìn thấy ghê người.
Lớn đến thế này, Dung Thiên Hành lần đầu tiên bị người mắng cho mất mặt, cũng là lần đầu tiên bị người khác đánh trước mặt mọi người như thế, gã ngơ ngác, trong lòng đầy khuất nhục, phẫn nộ và thù hận. Gã gần như nổi trận lôi đình rồi, nhưng lại suy nghĩ lời nói vừa rồi của Quan Doãn, bèn dùng lực tránh được tay Quan Doãn, phản kích một cú, đánh đến mặt Quan Doãn.
Trình độ đánh nhau của Quan Doãn cũng bình thường, nhưng trình độ tránh né thì rất cao. Hắn nhẹ nhàng và khéo léo bước tránh về phía sau, tránh được đòn sấm sét của Dung Thiên Hành. Vừa bước tránh vừa không quên nói với Kim Nhất Lập:
- Đánh thêm cái nữa.
Dung Thiên Hành chỉ lo đem lửa giận xông vào Quan Doãn nên phòng vệ bản thân đã có sơ hở, Kim Nhất Lập đang đứng chờ chỉ dẫn, trong khi y còn đứng ngây người thì được Quan Doãn nhắc nhở, bừng tỉnh ngộ, biết Quan Doãn đang thực hiện kế giương đông kích tây, bèn không do dự đưa tay trái lên, mạnh mẽ, chắc chắn tát vào má trái Dung Thiên Hành một cái.
Chịu hai cái tát, Dung Thiên Hành hoàn toàn nổi điên. Từ nhỏ đến lớn gã chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy. Dưới cơn giận dữ, hai tay che mặt, gã bước lùi về phía sau vài bước, quát lớn:
- Kim Nhất Lập, còn mày đó, có gan thì đừng đi đâu hết. Hôm nay nếu không giết được bọn bây, tao không phải họ Dung.
- Dung Thiên Hành, anh cũng có hạng lắm. Anh thật sự có hạng!
Một giọng nữ trong trẻo chợt vang lên phía sau Quan Doãn. Một cô gái mặc váy dài màu lam nhạt, tóc dài xõa qua vai, vô cùng xinh đẹp, hai tay đút vào túi, uyển chuyển bước đến. Khuôn mặt cô thon nhỏ, trán rộng đẩy hiểu biết, đôi mắt lớn mà có thần, hai tai có vành tai rất đẹp, dù nói về dung mạo hay vóc dáng đều thật sự là mỹ nữ.
Vừa nhìn thấy mặt cô, Dung Thiên Hành ỉu xìu như tuyết gặp mặt trời, trong nháy mắt đã mềm nhũn, gã lắp ba lắp bắp nói:
- Em, sao em lại tới đây?
Cùng giống với biểu hiện của Dung Thiên Hành, Kim Nhất Lập vừa nhìn thấy gương mặt kia, thì lập tức ngoan ngoãn hơn nhiều, bước chân cũng ngay ngắn hơn, giống như học sinh tiểu học mắc lỗi gặp phải cô giáo vậy.
Thiên kim nhà ai mà oai phong như vậy chứ?
Quan Doãn chỉ nhìn thoáng qua, cho dù hình ảnh của cô lúc này khác hẳn, nhưng hắn vẫn nhận ra được, đó chính là cô gái trang điểm như quỷ đã gặp ở Hội sở Thế Kỷ chứ không phải là ai khác.
Sau khi xóa bỏ lớp trang điểm kia, cô gái bây giờ và lúc đó như hai người hoàn toàn khác nhau, tươi mát như đóa hoa sen, giống như cô gái họ Hứa mà Quan Doãn đã bắt được nơi cầu thang, mát mẻ mà mê người. Có khác chăng là trong mắt cô này không hề có vẻ u oán, ánh mắt trong suốt như nước, cả người toát ra hơi thở thanh thuần và thanh xuân, khiến người ta như được tắm trong làn gió xuân vậy.
- Dung Thiên Hành, đầu tiên anh tranh chấp với một con lừa, giờ lại gây khó dễ với một ông cụ. Anh thật có tiền đồ, chẳng trách bác Dung hay nói với tôi, mong tôi khoan dung cho anh. Tôi có lẽ không nhận nổi trọng trách phải khoan dung cho anh, anh làm tôi quá thất vọng rồi.
Cô gái mặc váy lam vừa xuất hiện đã mắng cho Dung Thiên Hành một trận. Tuy là mắng nhưng giọng điệu lại cười cợt, hơn nữa lại còn hờ hững nhìn quanh, ánh mắt lần lượt đã rơi trên người Kim Nhất Lập và Quan Doãn.
Kim Nhất Lập dường như rất sợ ánh mắt của cô, không dám đối diện với cô. Quan Doãn lại thản nhiên gật đầu đáp lại:
- Lần đầu gặp mặt là hạnh ngộ, lần thứ hai gặp mặt mới đúng là gặp mặt. Cô không trang điểm còn xinh đẹp gấp trăm lần khi trang điểm.
- Bị anh liếc mắt một cái đã nhận ra được, thất bại quá.
Cô gái váy lam le lưỡi.
- Quan Doãn, vừa rồi tôi luôn đi theo anh, anh không phát hiện sao?
Quan Doãn xoay người nhìn lại mới chú ý đến chiếc xe thể thao BMW nhỏ xinh màu xanh lam đậu phía sau chiếc Mercedes Benz của mình. Nghĩ kỹ lại, thật đúng là không để ý tới, không khỏi lắc đầu cười nói:
- Bị cô lừa rồi.
- Ha ha, có thể lừa được anh là tốt rồi. Tôi nghĩ anh vốn rất thông minh, khó thể lừa được, hóa ra cũng thường thôi.
Cô đưa tay bắt tay Quan Doãn:
- Nói cho anh biết một bí mật, tôi là bạn học của Hạ Lai.
Bàn tay nhỏ bé của cô hơi ấm áp, mềm mại và tinh tế đặt vào tay Quan Doãn. Quan Doãn khẽ bắt chặt, sau đó buông ra ngay:
- Trung học hay phổ thông? Đúng rồi, còn chưa xin hỏi quý danh?
- Trung học.
Cô gái váy lam khẽ cười. Nụ cười của cô ngọt ngào không thể diễn tả bằng lời. Khóe miệng cong cong hơi nhếch lên, cái mũi cũng nhăn lại, chỉ khẽ cười mà đáng yêu vô cùng.
- Tên tôi là gì, anh cứ hỏi Kim Nhất Lập là được, y biết mà.
Nói xong, cô lại quát Dung Thiên Hành:
- Thiên Hành, giờ anh không đi đi, còn muốn tôi báo cho bác Dung biết sao?
Dung Thiên Hành bước vài bước đến cạnh Quan Doãn:
- Mày tên là Quan Doãn đúng không? Tao nhớ kỹ mày tồi. Món nợ này sau này sẽ tính gấp bội.
- Không dám, anh cứ nhớ kỹ đi. Tôi làm việc ở Thành ủy Hoàng Lương, bất cứ lúc nào cũng xin đợi đại giá.
- Có gan, sau này đừng rơi vào tay tao, hừ hừ…
Dung Thiên Hành muốn thoát khỏi, tất nhiên phải tìm lối đi, sau khi nói với Quan Doãn vài câu hù dọa, quay lại nói với Kim Nhất lập:
- Kim Nhất Lập, đừng quên chuyện này, ngẩng lên không gặp cúi xuống cũng thấy, ngày nào đó sẽ tính một lượt.
- Được, tính thì tính, ngay cả hơi thở cũng tính một lượt.
Kim Nhất Lập bĩu môi:
- Ối chào, ai sợ ai chứ?
- Còn không đi?
Cô gái váy lam vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thẳng vào mặt Dung Thiên Hành:
- Còn lôi thôi nữa, tôi thật sự sẽ gọi điện thoại cho bác Dung đó.
- Tôi đi, tôi đi, vậy được chưa?
Dung Thiên Hành chịu thua rồi, lại hung hăng trừng mắt nhìn Quan Doãn rồi mới lên xe, nhấn ga chạy đi.
Gã vừa đi, cô gái áo lam cũng vẫy vẫy tay với Quan Doãn, lên chiếc xe thể thao BMW màu lam, nhả một hàng khói, cũng đi mất. Hai người đó vừa đi, một ông lão trong đám người mặc áo bông hở vạt, hiển nhiên là người Bắc Kinh, đưa ngón cái lên với Quan Doãn:
- Chớ nói dân chúng có thể bắt nạt, mình cũng là dân chúng. Cậu em, vì những lời này của cậu, hôm nay tôi xin mời cậu một bữa.
Đám người lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Quan Doãn vội cung tay lại:
- Không dám nhận, không dám nhận, chỉ là một câu nói thật mà thôi.
Ông lão nói toàn tiếng Bắc Kinh:
- Không phân biệt gì, cậu làm rất tốt. Lời thật rất nhiều người biết, nhưng chẳng mấy người dám nói ra. Hơn nữa, tôi thấy cậu lớn nhỏ gì cũng là quan, có lòng thế này, sau này cậu nhất định sẽ làm quan lớn.
Đám người lại vang lên tiếng khen ngợi trầm trồ không dứt.
Đợi khi Kim Nhất Lập trấn an ông lão bán hàng rong và Quan Doãn đi tiếp thì cũng đã gần đến trưa rồi. Vừa lúc Quan Doãn nhận được điện thoại của Kim Nhất Giai:
- Tề Ngang Dương đến rồi, anh cũng đến đây đi.
- Được, anh qua ngay.
Quan Doãn vô tư không biết gây thù chuốc oán với Dung Thiên Hành có hậu quả nghiêm trọng đến nhường nào, cười nhìn Kim Nhất Lập:
- Nhất Lập, cậu có ấn tượng thế nào với Tề Ngang Dương?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK