Mục lục
[Dịch] Quan Vận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng nên gặp mặt Hoàng Hán rồi. Sau khi thế cục Hoàng Lương vững vàng, Hoàng Hán rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức người ta khó thể tin được. Đương nhiên, cho dù ai có nói gì, Hoàng Hán vẫn bình tĩnh đứng phía sau, bất hiện sơn, bất lộ thủy, dường như y chẳng có liên quan gì đến một loạt sự kiện chấn động Hoàng Lương kia.

Những người dân bên ngoài không biết rõ sự thật là Hoàng Hán có tác dụng không thể thiểu đối với những rung chuyển ở Hoàng Lương. Quan Doãn lại càng biết rõ tầm quan trọng của Hoàng Hán hơn ai hết, hơn thế, Hoàng Hán vẫn còn giấu trong tay một thanh kiếm sắc, chờ đến thời cơ thích hợp thì sẽ cho mọi người thấy thôi.

- Bí thư Tưởng, tan sở thôi.

Quan Doãn ngắt điện thoại của y, đến gõ cửa phòng Tưởng Tuyết Tùng, nhắc Tưởng Tuyết Tùng đã đến giờ tan sở, ngụ ý là xin phép Tưởng Tuyết Tùng, nếu không còn việc gì thì hắn đi trước.

- Cậu về trước đi, tôi đang chờ một cuộc điện thoại.

Tưởng Tuyết Tùng khoát tay.

- Xã giao tối nay, cậu giúp tôi đấy.

Gần đây, tâm trạng của Tưởng Tuyết Tùng khá tốt, mọi chuyện tiến triển thuận lợi, Hô Diên Ngạo Bác cúi người nhượng bộ, ông nắm đại cục Hoàng Lương trong tay, khó tránh việc đường làm quan rộng mở. Dù mùa xuân qua đã lâu, dĩ nhiên mùa hè tiến đến, nhưng trong khí thế ngất trời của mùa hè, nhiệt tình của ông cũng tăng cao chưa từng có, dường như đang thấy được nhiều triển vọng tốt đẹp.

Đêm nay có nhà đầu tư khai thác phát triển mời Tưởng Tuyết Tùng dùng cơm, lai lịch của đối phương cũng không nhỏ, muốn mượn gió đông của khu kinh tế mới khai thác làm trung tâm đầu tư ở Hoàng Lương. Vốn Tưởng Tuyết Tùng rất xem trọng bữa tiệc này, đột nhiên giờ lại đẩy cho hắn, hẳn là bị ảnh hưởng bởi tin đồn.

- Dạ.

Quan Doãn cũng không hỏi nhiều, xoay người lại định bước ra, thì lại bị Tưởng Tuyết Tùng gọi.

- Tiểu Quan, có chuyện này muốn nói với cậu một tiếng.

Quan Doãn đứng lại, thấy Tưởng Tuyết Tùng nghiêm trang, lòng hắn bất giác khẩn trương nhảy lên mấy cái.

- Có mấy tin đồn chắc là cậu cũng đã nghe được, nói là tôi bị điều đến Ủy ban Xây dựng Tỉnh, chuyện này, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được.

Lòng Quan Doãn trầm xuống:

- Bí thư Tưởng thật sự phải rời khỏi Hoàng Lương sao?

Tưởng Tuyết Tùng khẽ mỉm cười:

- Cũng không nhất định, nhưng cứ chuẩn bị sẵn tâm lý là có thể rời khỏi bất cứ lúc nào cũng tốt. Nhưng cậu cứ yên tâm, trước khi tôi đi sẽ sắp xếp thỏa đáng bước tiếp theo cho cậu.

Trầm tư nện bước, Quan Doãn xuống lầu, trong lòng có nỗi xúc động vì Tưởng Tuyết Tùng đã nói rõ ngọn ngành.

Nói thật, là cấp trên, Tưởng Tuyết Tùng không cần lộ cho hắn điều gì cả, lại càng không cần phải hứa hẹn về tương lai của hắn, thậm chí có thể nói, chưa đến giờ khắc cuối cùng, Tưởng Tuyết Tùng không nói ra tình hình thực tế thì cũng phù hợp với thái độ bình thường trong quan trường. Nhưng Tưởng Tuyết Tùng chẳng những nói cho hắn biết tình hình bây giờ không ổn mà lại còn trịnh trọng hứa hẹn, khiến hắn không thể không cảm động được.

Cho nên mới nói, Tưởng Tuyết Tùng xem hắn không chỉ đơn giản là một thư ký hay là nhân viên cấp dưới, mà chính là một đồng minh kề vai chiến đấu với ông trong quan trường.

Nghĩ lại quả đúng là như vậy. Hắn vì Tưởng Tuyết Tùng mà gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu, đúng là đã làm rất nhiều chuyện. Không thể phủ nhận, nếu không có sự nỗ lực thúc đẩy của hắn, Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương cũng không thể có được cục diện bây giờ. Phải nói rằng sở dĩ hắn giành được sự tôn trọng của Tưởng Tuyết Tùng, khiến Tưởng Tuyết Tùng không lấy thái độ của cấp trên mà lại trò chuyện ngang hàng với hắn chính là kết quả của sự nỗ lực và cố gắng của hắn.

Xét đến cùng, một người muốn giành được sự tôn trọng của người khác, muốn có được sự thừa nhận của người khác, chỉ có một con đường: khả năng và thực lực!

Khả năng có thể nhờ đến học tập và nỗ lực không ngừng vượt qua khuyết điểm của mình mà có, mà thực lực là sau khi có được khả năng, càng được nhiều người tán thưởng, thì thực lực càng hùng hậu. Khả năng là kỹ năng cơ bản, thực lực lại hoàn toàn là những gì có được sau khi mở rộng sức ảnh hưởng.

Một người phải luôn chuẩn bị đầy đủ khả năng cho mình mới có căn cơ để sống yên ổn.

Hoàng Lương cuối tháng 5, buổi tối có gió nhẹ phất phơ, khí trời hơi mát, vô cùng thoải mái. Bầu trời đêm hè trong trẻo, mơ hồ có thể thấy được ánh sao nhấp nháy đầy trời. Quan Doãn hít sâu bầu không khí ngát hương hoa, tâm trạng bất giác lại trở nên trầm tĩnh hơn nhiều.

Nhớ đến Hạ Lai và Ôn Lâm bên kia bờ đại dương, trong cơ thể của Hạ Lai còn mang theo một sinh mạng nhỏ bé, bỗng nhiên lại thấy kích động. Không ngờ, hắn lại thình lình làm cha rồi.

Cuộc đời đúng là có nhiều niềm vui bất ngờ. Nhất là chuyện Hạ Lai mang thai, đối với Quan Doãn mà nói, lại càng là niềm kinh ngạc lớn nhất trong đời, không chỉ vì cuối cùng hắn cũng đã có kết quả của mấy năm yêu đương giữa hắn và Hạ Lai, mà còn vì từ đây về sau, Hạ Lai không còn cô đơn nữa, không còn là một người phụ nữ bị vận mệnh vứt bỏ nữa.

Sau khi Ôn Lâm đến Mỹ, thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại về báo cáo tình hình những thay đổi nhỏ của Hạ Lai, ví như thai của Hạ Lai đã biết động đậy, ví như Hạ Lai thích ăn đồ chua… giống như trong nháy mắt, từ một cô gái đã trở thành một người mẹ rồi vậy.

Thật ra khi đến Mỹ, Ôn Lâm vừa thấy Hạ Lai, thấy hình ảnh Hạ Lai to bụng, vẻ mặt hạnh phúc chuẩn bị làm mẹ, cô còn oán trách Quan Doãn mấy lần, hâm mộ hạnh phúc của Hạ Lai, cũng muốn mình sinh được một đứa bé, cảm thấy chỉ khi có con rồi thì cuộc đời cô mới đầy đủ.

Nhưng được Quan Doãn an ủi khuyên giải, cô mới dần dần không ganh tị nữa, bắt đầu toàn tâm toàn ý đóng vai thiên sứ bảo hộ cho Hạ Lai - đúng vậy, Ôn Lâm đến làm Hạ Lai vui vẻ vô cùng, nhất là sự che chở và chăm sóc của Ôn Lâm đối với cô, khiến cho cô cảm nhận được ấm áp của tình thân nơi xứ người, cô liền gọi Ôn Lâm là thiên sứ bảo hộ của cô – mà Ôn Lâm còn nhận đứa bé chưa ra đời của Hạ Lai làm con nuôi.

Thật ra Hạ Lai cũng không biết đứa con trong bụng cô là trai hay gái, Ôn Lâm lại ở bên cạnh, dựa theo số lần thai động mà đoán em bé nhất định là con trai, lại còn tự làm chủ, gọi nó là Quan Nhượng, lấy ý trong “Doãn cung khắc nhượng”, nhưng cũng chỉ là nói trong lòng, vì lúc kêu tên em bé, trong lòng Ôn Lâm có chút ghen tuông. Nói ghen tuông thì có lẽ hơn quá, nhưng cô hâm mộ đến độ muốn nhất định phải có.

Nhưng sau đó Ôn Lâm cũng suy nghĩ thông suốt. Tuy nói rằng Hạ Lai mang thai con của Quan Doãn trước, là đã được trời thương, nhưng so với những nỗi đau khổ cùng cực mà cô đã trải qua, thì việc cô trở thành mẹ của đứa con đầu tiên của Quan Doãn cũng là sự hồi báo đáng được nhận sau bao khổ đau.

Ra khỏi cửa chính Thành ủy, Quan Doãn thả bộ một lúc. Điểm hẹn của Hoàng Hán cũng không xa, đi khoảng hơn năm phút là tới. Hắn không gọi xe, hơn nữa, hắn cũng muốn nhân tiện thăm ông cụ Dung.

Hàng bánh nướng của ông cụ Dung đã khai trương lại.

Lúc cuối năm từ Bắc Kinh trở về, ông cụ Dung tĩnh tâm nghỉ ngơi ở huyện Khổng một thời gian. Ra giêng, đến tháng hai lại tới Hoàng Lương, khai trương lần nữa, yên lặng được một khoảng thời gian, tiệm bánh nướng lại mở cửa tiếp khách rồi.

Vốn tưởng rằng đóng cửa mấy tháng, cửa hàng bánh nướng của ông cụ Dung sẽ bị người ta quên lãng, không ngờ trong ngày khai trương lại, khách ùn ùn kéo tới, tất cả đều là những khách quen cũ, khiến quán của ông cụ Dung chật như nêm cối, không ít người còn ân cần hỏi han, quan tâm đến hướng đi của ông cụ Dung, có người còn tưởng ông cụ Dung bị bệnh, nhiệt tình giới thiệu bác sĩ cho ông cụ Dung nữa.

Ông cụ Dung vui vẻ hớn hở tiếp đón từng người khách, cùng ngày đó bánh nướng được tặng miễn phí, vừa mới khai trương lại đã rất có danh tiếng, khiến hàng bánh nướng của ông cụ Dung trong thời gian ngắn trở thành quán ăn nhỏ đặc sắc được người dân Hoàng Lương truyền tai nhau.

Từ đó về sau, cửa hàng bánh nướng của ông cụ Dung bận đến tối mặt tối mũi, mỗi ngày từ sáng sớm đến chiều tối đều như thế, gần như không có thời gian để thở nữa, sau phải mướn thêm hai người phụ việc, nhưng cửa hàng bánh nướng của ông cụ Dung vẫn là cung không đủ cầu.

Thật ra, Quan Doãn đã muốn ông cụ Dung đóng cửa hàng bánh nướng từ lâu, tuổi của ông cũng không ít, không cần phải quá mệt mỏi như vậy nữa. Nếu trước kia thực lực của hắn không đủ thì hiện giờ hắn có thể dễ dàng có điều động khoản tiền trên trăm triệu để ông cụ có thể nhàn hạ.

Đương nhiên, dựa vào sức mạnh tài chính của ông cụ Dung, ông chỉ cần lấy ra một bức danh họa hoặc một món đồ cổ chỉ cũng đã có giá trên một triệu rồi, nhưng chẳng qua mỗi người đều có cách sống của mình, Quan Doãn không thuyết phục được ông cụ Dung, đành để ông tùy ý.

Cửa hàng bánh nướng của ông cụ Dung vẫn mở ở chỗ cũ, nhưng mặt tiền lại lớn hơn lúc trước. Lúc Quan Doãn đi tới, ông cụ Dung đang dọn dẹp lò lửa. Bánh nướng chủ yếu kinh doanh ban ngày, buổi tối người đến mua bánh nướng không nhiều lắm. Lúc này là thời khắc nhàn nhã khó có của ông cụ Dung.

Hai người phụ việc là bà con xa của Sở Triều Huy, rất thành thật lại chịu khó, khiến người ta yên tâm. Quan Doãn vừa đến, hai người đã vội nhiệt tình bưng trà rót nước.

- Đến rồi.

Ông cụ Dung lấy ghế đẩu qua ngồi xuống

- Lại có tin tức gì?

- Hạ Lai mang thai.

- Đây là một tin lớn đây.

Ông cụ Dung cười tủm tỉm nói, dường như tất cả đều đã là mây trôi nước chảy. Ông lão ở Bắc Kinh qua đời cùng đủ thứ việc của Dung gia, không hề trở thành mối bận tâm của ông.

- Cháu sắp làm cha, chẳng khác nào lật sang trang mới của cuộc đời. Không nuôi con không biết ơn cha mẹ, sau này cháu sẽ rõ làm cha mẹ khó khăn đến bậc nào.

Một câu nói khiến tinh thần Quan Doãn thêm chán nản.

- Cháu không xứng chức người cha rồi, Hạ Lai cho dù có sinh con ra cũng không về nước đâu…

- Có tiền thì cứ bay qua đó thăm nó. Đời người phải luôn quý trọng hiện tại, nếu bỏ qua thì vĩnh viễn không thể quay lại được.

Ông cụ Dung cười đầy khoan dung.

- Cháu cũng đừng tự trách, không phải cháu muốn thế nào thì được thế ấy, sao có thể hoàn toàn như mình dự kiến được, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi.

- Ông cụ Dung, ông còn nói cháu sao, cháu muốn nói ông đấy. Giờ ông tuổi cũng lớn rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút, tội gì mỗi ngày phải mệt nhọc như vậy? Cũng đâu cần dựa vào cửa hàng bánh nướng mới có cơm ăn?

- Tiểu Quan tử, cháu nói ông mở rộng cửa hàng bánh nướng đến thành phố Yến có kinh doanh tốt không?

Ông cụ Dung cũng không thèm nghe Quan Doãn nói, đã chuyển thẳng sang chuyện khác.

- Ông nghĩ kỹ rồi, cửa hàng bánh nướng ở Hoàng Lương cứ giao cho Sở Đại, Sở Nhị kinh doanh, ông đến thành phố Yến tạo một khoảng trời mới, sao hả?

Nghe ông cụ Dung nói xong, trong lòng Quan Doãn lại động. Hay là số mệnh đã định trước hắn phải về Thành phố Yến? Nhớ năm đó ông cụ Dung đến Hoàng Lương trước để sắp xếp, lúc ấy hắn còn chưa nhìn rõ được thế cục, kết quả không lâu sau hắn đã nhận được lệnh điều đến Hoàng Lương. Còn lần này ông cụ Dung đích thân muốn đến thành phố Yến, tạo một khoảng trời, chẳng lẽ là đại cục đã định rồi?

Quan trường như ván cờ, người bình thường chỉ có thể nhìn một bước, cao thủ thì nhìn thấy được hai bước, thâm sâu như ông cụ Dung thì có thể xem được đến ba bước. Nếu như chuyện hắn đến thành phố Yến là không thể bàn cãi nữa, thì ông cụ Dung lại đến thành phố Yến trước, thay hắn tạo dựng bước đầu, bắt tay vào việc trước sao?

Bỗng nhiên Quan Doãn nghĩ đến một điều.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK