Cuối cùng cảnh sát cũng đã tới, dù chậm rãi thong dong, nhưng cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Vốn tưởng rằng cảnh sát đến đây, đối phương nhất định sẽ ngừng lại, hơn nữa, Quan Doãn cũng nhìn ra, lai lịch đối phương bất chính, có điểm khác với cấp dưới của Trịnh Thiên Tắc ở Hoàng Lương chính là cấp dưới của Trịnh Thiên Tắc, ít nhất còn có điều e dè, bận tâm đến chuyện ảnh hưởng, còn có thể trốn trốn tránh tránh, còn đám người này hoàn toàn liều mạng. Nói cho đúng là đối phương vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Quan Doãn đoán, gần như chắc chắn đối phương là xã hội đen.
Có đôi khi, Trịnh Thiên Tắc tay trái trắng tay phải đen, làm việc vẫn còn ngẫm lại thân phận công an của mình, nhưng đám xã hội đen rặt ròng này thì không kiêng kị gì, ngược lại còn khó đối phó hơn cả Trịnh Thiên Tắc.
Đúng là dựa trên nhận thức này, dù cảnh sát có chạy tới, Quan Doãn vẫn không dám buông lơi cảnh giác, ngược lại, còn ngầm ám chỉ cho Sở Triều Huy phải tăng cường cảnh giác. Sở Triều Huy hiểu ý, lẳng lặng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Kiều.
Lúc này Trần Kiều cũng đã khôi phục được vài phần khí lực. Anh ta không đi đến chỗ Trần Nam để nhìn vết thương của Trần Nam, mà nện bước đến trước mặt Quan Doãn, gật đầu với Quan Doãn, trong ánh mắt hiện lên vẻ kính nể. Vừa rồi, Quan Doãn dũng mãnh hiếu chiến, cùng với việc ra tay rất đúng thời điểm để lại cho anh ta ấn tượng rất sâu sắc, khiến sự hiểu biết của anh ta với Quan Doãn tăng lên một tầm cao mới.
Quan Doãn cũng gật đầu cười đáp lại Trần Kiều. Trần Kiều không vội vàng đi xem thương thế của Trần Nam mà đi đến đứng cùng một chỗ với hắn là lấy đại cục làm trọng, trong lòng không hề buông lơi cảnh giác, khiến hắn cũng có nhận thức mới với Trần Kiều. Dường như Trần Kiều chín chắn hơn Trần Nam, cũng có cái nhìn đại cục hơn.
Trần Kiều vừa mới đến cạnh Quan Doãn và Sở Triều Huy, cách đó không xa, xe cảnh sát hú còi từng hồi, cách hiện trường chưa đến ba trăm mét. Giờ phút này đối phương chắc cũng không ra tay cùng hung cực ác nữa chứ?
Đối phương tổng cộng xuất động sáu chiếc ô tô, trước mắt đã nhìn thấy được bốn chiếc tới hiện trường. Trong đó, ba chiếc bao vây ô tô Quan Doãn, một chiếc bị cháy, còn hai chiếc nữa lại không biết chạy đi đâu, tin rằng chắc chắn không phải bỏ trốn mất dạng rồi.
Khi vừa xuất động, sáu chiếc ô tô của đối phương chia làm hai tốp, đầu tiên là ba chiếc bao vây ô tô Quan Doãn, ba chiếc còn lại bao vây xe của Trần Kiều và Trần Nam. Có thể nói là phân công rất rõ ràng, hiển nhiên sớm đã có kế hoạch trước. Vừa rồi, sau khi Trần Kiều và Trần Nam thoát khỏi đối phương, sau khi ba chiếc ô tô lao đến, trong đó có một chiếc cùng đi qua, giờ đầu xe đã bị đâm nát, còn hai chiếc chạy đâu mất đến giờ vẫn không thấy xuất hiện. Dựa vào kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm của Trần Kiều, hai chiếc xe đó hẳn là đang chuẩn bị cho lớp công kích cuối cùng.
Trần Kiều đến cạnh Quan Doãn, nói với hắn:
- Cảnh sát đến đây, nhưng cũng không thể xem thường. Đối phương còn hai chiếc xe nữa.
Ý nghĩ của Trần Kiều trùng khớp với sự lo lắng của Quan Doãn. Quan Doãn gật đầu:
- Bảo vệ Hồng Nhan Hinh thật tốt, không thể thua ở thời khắc cuối cùng.
Sở Triều Huy siết chặt hai tay:
- Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ!
Trần Kiều vốn thấy Sở Triều Huy chướng mắt vì không biết Sở Triều Huy có bao nhiêu bản lĩnh. Vừa rồi thấy Sở Triều Huy anh dũng, trong lòng vừa kính nể vừa thán phục Sở Triều Huy.
Ba người kề vai cùng một chỗ, chắn trước xe Hồng Nhan Hinh, đầy dũng khí thấy chết không sờn. Lúc này, có hơn trăm người đang vây xem, đều rất sợ hãi vì cảnh tượng thê thảm mới vừa xảy ra. Đám người chỉ trỏ, bình luận, khiến hiện trường chật như nêm cối.
Quan Doãn đứng giữa, Sở Triều Huy bên trái, Trần Kiều bên phải, ba người thản nhiên đứng giữa đám người ngã trái ngã phải, lại có mấy chiếc ô tô bị đâm hư làm nền, liền có thêm cảm giác bi tráng, như có người cầm kiếm nơi tay, hỏi thiên hạ ai mới đích thực là anh hùng.
Cũng không biết ai lắm mồm hô lên một câu:
- Tam kiếm khách!
- Thật đúng là giống Tam kiếm khách!
- Tam kiếm khách đại chiến tam đại bang. Thành phố Yến sau này có truyền thuyết rồi.
- Đúng đó, đúng đó. Nhưng cũng không biết tam kiếm khách này có thể sống nổi qua ngày mai không. Đắc tội với ba bang lớn, muốn đứng yên ở thành phố Yến này hả, đừng hòng.
Đang lúc mọi người mồm năm miệng mười nghị luận, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng thắng xe ghê tai. Vì tiếng thắng xe quá hù dọa người, không ít người sợ đến mức suýt nữa đã đặt mông ngồi xuống đất.
Nhưng điều khiến người ta càng khiếp sợ hơn tiếng thắng xe là sau khi hai chiếc xe dừng sau lưng mọi người còn chưa dừng hẳn đã có bốn năm người nhảy từ trên xe xuống, đều toàn mặc một màu áo xám quần bụi, chỉ khác nhau ở chỗ có người mang kính mát, người thì không. Hình ảnh rất giống xã hội đen trong phim Hongkong hay Đài Loan, hơn nữa, trong tay người nào cũng cầm theo hung khí lạnh người.
Một chiếc búa sắt dài hơn một mét!
Bang Đầu Búa!
Trong đám người không biết ai sợ hãi kêu lên một tiếng. Bang Đầu Búa uy danh quá lớn, sau khi có một tiếng thét kinh hãi, đám người lập tức tan tác như ong vỡ tổ.
Quan Doãn và Sở Triều Huy cũng không biết đến sự tồn tại của ba bang lớn ở thành phố Yến, càng không biết ba bang lớn đặc biệt đích thân xuất động. Thật ra, ngay cả Trần Nam đang bất tỉnh nhân sự kia cũng không biết, cục diện hôm nay không chỉ có một bang Thái Đao mà cả ba bang lớn cùng xuất động.
Cũng là lần đầu tiên từ trước đến nay ba bang lớn liên kết hành động!
Phương Đại Kiểm là người của bang Thái Đao, cô gái vừa rồi chạy như bay đâm Trần Nam bị thương là bang Quyền Đầu, còn hiện giờ kẻ công kích cuối cùng không coi cảnh sát vào đâu chính là người của bang Đầu Búa. Ba bang lớn xuất động cùng lúc sáu chiếc xe hơi, liên kết đối phó với ba chiếc xe của Quan Doãn, có thể nói là rất nể mặt Quan Doãn, cũng đúng là kính sợ uy danh Quan Doãn.
Ai có thể có sức kêu gọi lớn như vậy, khiến cho ba bang lớn phải liên kết lại? Dù là ai, nhất định phải là kẻ có bàn tay khổng lồ.
Bốn năm gã xách búa, rẽ đám người bước ra, trầm mặc, ác nghiệt, bước thẳng tới ba người Quan Doãn, dáng vẻ hung hăng, khí thế khiến người khiếp sợ mà bình thường Quan Doãn ít thấy.
Ngay cả những người đã trải qua vô số thử thách sinh tử như Sở Triều Huy và Trần Kiều cũng hít sâu một hơi. Tỉnh thành đúng là tỉnh thành, xã hội đen cũng có khí khái như vậy. So với Trịnh Thiên Tắc ở Hoàng Lương làm vua một cõi, xem như khí thế hơn nhiều.
Quan Doãn nheo mắt, thấy xe cảnh sát cách hiện trường còn chưa đến hai trăm mét, nghĩ thầm chẳng lẽ đối phương hung ác đến nỗi có can đảm hành hung trước mắt cảnh sát như vậy? Mới nghĩ như thế, trong năm người đối diện, có một người đột nhiên vươn tới, đưa tay lên, một cái búa bay sát đến mặt.
Bà mẹ nó, thật là lớn lối! Quan Doãn nghiêng người, chỉ tránh được nơi yếu hại chứ không tránh được sẽ bị chém vào vai. Lúc nguy cấp, nhìn thấy búa sẽ chém vào vai, Sở Triều Huy đã duỗi tay ra, tay phải như kìm sắt nắm chặt cán búa. Lưỡi búa chỉ còn cách vai Quan Doãn ba bốn phân.
Nguy hiểm thật, Quan Doãn gần như toát một thân mồ hôi lạnh. Đúng là đầu trâu, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cảnh sát. Là ai mà có thể coi trời bằng vung như vậy?
Quan Doãn nổi cơn thịnh nộ. Mới đến thành phố Yến, liên tiếp bị người ta bàn mưu tính kế còn chưa nói, lại suýt nữa thì mất mạng. Mặc kệ đối thủ là ai, chúng cũng đã quá cuồng vọng rồi. Hắn cũng không cần biết có cảnh sát ở đây hay không, hét lớn một tiếng:
- Đánh chết nó đi!
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Quan Doãn tung cước đá trúng vào giữa ngực tên đã vung búa chém hắn. Chỉ một cước đã khiến đối phương bay ra ngoài, sau đó, hắn lại tiến đến phía trước một bước, dùi cui điện trong tay sáng lên, châm vào một tên đầu bò trong đám muốn hạ thủ với hắn.
Dòng điện mạnh mẽ khởi động, lập tức khiến cho tên đầu bò run rẩy hết cả người, giống như đang nhảy điệu cỡi ngựa vậy.
Quan Doãn vừa ra tay thì Sở Triều Huy và Trần Kiều cùng triển khai. Trong tay Trần Kiều có côn cảnh sát, vung côn lên, đã đánh gãy tay một tên.
Trong ba người, thân thủ của Sở Triều Huy là tốt nhất, xuống tay cũng chính xác nhất. Vốn anh ta không muốn làm thương tổn đến mạng người, nhưng vừa rồi chúng ra tay quá ác độc, suýt nữa đã lấy mất mạng Quan Doãn, trong cơn giận dữ, anh ta không hề hạ thủ lưu tình, tay trái vung côn cảnh sát, đánh giữa đầu một người. Nơi bị đánh của đối phương máu phun như suối, tay phải lại vung búa lên, chặt đứt một loạt năm ngón tay của một người khác.
Người chuyên nghiệp vừa ra tay, thì đã biết được rồi. Sở Triều Huy càng tàn nhẫn hơn, ra chiêu nặng nhất đã khống chế được hai người, dáng vẻ kiêu ngạo của đối phương đã lập tức giảm hơn phân nửa.
Trần Kiều thấy Sở Triều Huy cũng đỏ mắt, y cũng không hạ thủ lưu tình – chủ yếu vì y là người thành phố Yến, biết lai lịch của đối phương ra sao, không muốn tuyệt tình quá, nhưng thấy Quan Doãn và Sở Triều Huy ra tay không chừa đường thoát, y biết từ nay về sau đã phải kết huyết hải thâm thù với ba bang lớn, không còn khả năng hòa giải nữa, bèn dùng hết sức, mỗi lần vung côn cảnh sát ra thì phải đánh gãy một tay hoặc một chân của đối phương.
Quan Doãn tuy yếu nhất trong ba người, nhưng tốt xấu gì trước đây cũng thường xuyên đánh nhau, kinh nghiệm phong phú. Trước hết là đảm bảo an toàn, sau đó kết hợp với đánh bất ngờ, cũng đánh bị thương vài tên.
Chỉ nửa phút sau, cuộc chiến chấm dứt. Phía ba người Quan Doãn không ai bị thương, bốn năm người phía đối phương toàn bộ bị đánh ngã, nằm trên mặt đất, trong đó ba người trọng thương, hai người tàn phế. Có lẽ trong đàm này, chắc chắn sau này không thể tự lo liệu cuộc sống được.
Sau khi ra đòn độc ác cuối cùng, Quan Doãn ngước lên, sau khi xe cảnh sát lề mề hết một phút đồng hồ, trận chiến vừa kết thúc, thì khó khăn lắm mới vào được hiện trường.
Thật sự đúng lúc. Tin rằng cho dù hắn và Sở Triều Huy, Trần Kiều bị đám người này đánh cho thương tích đầy mình, thậm chí chết ngay tại chỗ, cảnh sát cũng sẽ không tới đúng lúc như vậy. Cũng may mắn là bên cạnh hắn còn có Sở Triều Huy và Trần Kiều, nếu không, cửa ải hôm nay, nói không chừng đã lấy được cái mạng nhỏ của hắn.
Điều khiến Quan Doãn mở rộng tầm mắt chính là sau khi xe cảnh sát dừng hẳn, hơn mười gã cảnh sát rầm rập bước xuống, quay thành một nửa vòng tròn, đều giơ súng lên ngắm, nhắm thẳng vào ba người Quan Doãn.
Một gã hiển nhiên là cầm đầu cầm loa công suất lớn hô to:
- Kẻ bắt cóc bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng, nếu không sẽ nổ súng.
Thật chứ? Thong dong chậm rãi mà đến còn chưa nói, lại không phân biệt được trắng đen sao, muốn nhắm súng vào bọn hắn sao? Quan Doãn giận quá thành cười, gần như phát tác sự phẫn nộ, hét to:
- Tôi cóc cần biết các người là ai, tôi cảnh cáo anh, bỏ súng xuống. Đứng trước mặt các người là một cán bộ nhà nước và một nhân viên an ninh quốc gia!
Dám dùng súng chỉ vào cán bộ nhà nước, đúng là chuyện lớn khó lường, mà dùng súng chĩa vào nhân viên an ninh quốc gia cũng không phải là sự kiện chính trị nghiêm trọng mà một cảnh sát bình thường có thể chịu đựng nổi. Quan Doãn tin rằng lời nói của hắn đủ tạo thành sức uy hiếp đối phương.
Không ngờ đối phương để lời của hắn ngoài tai, tiếp tục hô:
- Tôi đếm tới ba, nếu không đặt hung khí xuống, tự gánh lấy hậu quả! Một, hai…
Khi nhìn thấy đối phương sắp đếm đến “ba”, một giọng nói quen thuộc rốt cuộc cũng vang lên:
- Anh mà dám đếm đến ba, có tin tôi cho anh bay lên trời!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK