Trong nháy mắt, hai mắt của Quan Doãn hơi rút lại, không tự chủ được tiến về phía trước một bước ngăn Tiểu Muội lại phía sau, như lâm đại địch.
Kỳ thật trước khi Tiểu Muội đến Đại học Bắc Kinh, Quan Doãn liền biết có một ngày nào đó, nhà họ Dung sẽ có người xuất hiện trước mặt Tiểu Muội, bất kể là Dung Nhất Thủy hay là Thôi Doanh Nhược, nhà họ Dung đã từng công khai phủ nhận chuyện có một đứa con gái thất lạc, cũng chỉ là lí do thoái thác với bên ngoài, từ sâu trong tâm, cha mẹ đều suy nghĩ đến đứa con gái lưu lạc tha hương nơi đất khách.
Nhưng điều khiến Quan Doãn bất ngờ chính là, người nhà họ Dung lại nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tiểu Muội như vậy, chẳng những rất nhanh, hơn nữa người đến là người mà hắn không muốn gặp —— Dung Thiên Hành.
Quan Doãn chỉ ăn mặc giản dị mộc mạc còn Dung Thiên Hành toàn thân mặc hàng hiệu, đeo một cặp kính râm đắt tiền, vừa thấy đã biết thuộc đẳng cấp không phú thì quý, phía sau y còn có hai tên cao to đeo kính râm, hiển nhiên là vệ sĩ kiêm lái xe.
So với Quan Doãn lúc xuất hiện, sự xuất hiện của Dung Thiên Hành có thể khiến cho nhiều người kinh sợ, trên mặt y mang theo nụ cười châm chọc mỉa mai, đi nhanh tới trước mặt Quan Doãn:
- Thư ký Quan, cậu ngay cả dũng khí làm ông nội của người khác cũng không có, không cảm thấy mình không hề có khí phách của một người đàn ông sao? Cậu văn võ không song toàn thì sao làm quan lớn được, còn luôn miệng nói phải bảo vệ Tiểu Muội, cậu... dựa vào cái gì?
Dung Thiên Hành nói từng chữ một, hành động khiêu khích.
Tiểu Muội nhìn chằm chằm Dung Thiên Hành, trong mắt không vui không buồn, chỉ ánh lên một sự bi thương và thất vọng, cô đứng ở phía sau Quan Doãn, muốn dũng cảm đứng ra đối mặt với Dung Thiên Hành, lại bị Quan Doãn kéo lại.
Quan Doãn dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, bị Dung Thiên Hành đổ ập lời chỉ trích vào người, thẹn quá hóa giận. Hắn không đáp trả mỉa mai, chỉ thản nhiên cười, bâng quơ nói:
- Tôi có muốn làm ông nội của người khác không đó là chuyện của tôi, tôi bảo vệ Tiều Muội như thế nào cũng là chuyện của tôi, tôi còn muốn hỏi anh một câu, Dung Thiên Hành, chuyện của tôi can hệ gì đến anh chứ?
Chỗ Dung Thiên Hành đứng cách Quan Doãn không đến nửa thước. Đưa tay phải ra, chậm rãi chỉ thẳng vào mũi của Quan Doãn, cách cái mũi của Quan Doãn chừng một thước dừng lại:
- Quan Doãn, cậu nhớ đó, một ngày nào đó, Tiểu Muội sẽ đi theo tôi.
Quan Doãn nhẹ đưa ngón tay ra. Nhẹ nhàng đẩy ngón tay của Dung Thiên Hành sang một bên:
- Dung Thiên Hành, anh cũng nên nhớ, một ngày nào đó, anh sẽ xin lỗi tôi bởi vì có hành động như ngày hôm nay. Anh càng phải nhớ, trừ phi Tiểu Muội tự nguyện, nếu không anh vĩnh viễn đừng nghĩ cướp Tiểu Muội từ trong tay tôi.
Sắc mặt của Dung Thiên Hành thay đổi mấy lần, nhưng y vẫn chưa phát cáu, y rút tay lại, ra vẻ thoải mái cười:
- Chờ xem.
- Đại công tử Dung, cẩn thận dưới chân.
Hứa Tiêu Hàn hì hì cười.
- Người mà ánh mắt luôn ngó lên trời, rất dễ không thấy rõ đường dưới chân, không biết khi nào thì sẽ bị trượt chân. Té ngã là chuyện nhỏ, té mà mất quai hàm, mới là chuyện lớn.
Dung Thiên Hành xoay người liếc mắt nhìn Hứa Tiêu Hàn. Trong mắt lộ ra sự tức giận, sau y lại thu hồi ánh mắt, nhìn vào Tiểu Muội.
Tiểu Muội đón ánh mắt của Dung Thiên Hành, thản nhiên mà đứng, ánh mắt bình tĩnh như nước, vẻ mặt không vui không buồn. Nếu như nói Tiểu Muội thể hiện sự hoảng sợ hoặc là vui sướng, đều khiến cô phơi bày nội tâm đích thực, nhưng Tiểu Muội cố tình xem Dung Thiên Hành giống như một người ngoài, dường như trong mắt cô, Dung Thiên Hành hoàn toàn không phải là anh em chú bác cùng huyết thống với cô, mà chỉ là một người qua đường không có quan hệ.
Đúng, còn không quan trọng bằng người qua đường vô danh.
Một người nếu ở trong mắt của một người khác, bất kể là tạo cho người ấy niềm vui bất ngờ, hoảng sợ hay là phẫn nộ, ít nhất chứng minh y vẫn có một giá trị tồn tại trong mắt của họ, nhưng hiện tại, Tiểu Muội đối với Dung Thiên Hành như thể không liên can gì, chẳng khác gì Dung Thiên Hành đối với cô mà nói, sự tồn tại hoặc không tồn tại của y, đều không liên quan gì đến cô.
Dung Thiên Hành là người như thế nào? Là đại thiếu gia trong nhà họ Dung muốn gió được gió muốn mưa được mưa, y đi tới chỗ nào cũng sẽ là tiêu điểm của mọi ánh mắt, đều tồn tại sự ngưỡng mộ của mọi người, nhưng trong mắt Tiểu Muội, y giống như một người bình thường. Đối với một người tự phụ quá mức, sự miệt thị lớn nhất không phải chửi rủa và trào phúng, mà là không đếm xỉa tới.
Không đếm xỉa tới, chính là sự khinh thường lớn nhất
Dung Thiên Hành rốt cục nổi giận, y vì giữ phong độ mà cố gắng kiềm chế lửa giận:
- Dung Tiểu Muội, một ngày nào đó, cô sẽ vì muốn bước vào cửa của nhà họ Dung mà đi cầu xin tôi.
Tiểu Muội không cam lòng yếu thế, đáp lại Dung Thiên Hành:
- Dung Thiên Hành, một ngày nào đó, anh cũng sẽ cầu xin tôi quay về nhà họ Dung.
Sắc mặt Dung Thiên Hành đại biến, tức giận đến nổi không thể kiềm chế, bước tới trước một bước, liền muốn ra tay. Sắc mặt Quan Doãn không đổi, cũng tiến lên nửa bước, chặn Dung Thiên Hành.
- Nói không lại liền ra tay động thủ, Dung Thiên Hành, anh uy phong thật to. Nhưng anh đừng nên thể hiện ở đây, nuốt giận đi, người nhà họ Dung để cho anh làm hỏng hết mọi chuyện rồi.
Hứa Tiều Hàn có khả năng châm chọc, đối với hành đồng của Dung Thiên Hành có lời chỉ trích.
- Anh là ỷ thế hiếp người, hay là ỷ vào nhiều người ức hiếp người? Tùy anh, Dung Thiên Hành, dù sao anh chỉ cần động đậy một ngón tay, sự tích anh hùng của anh trong một đêm sẽ truyền khắp Bắc Kinh, đến lúc đó anh có tin cho dù anh đi tới chỗ nào, đều có người chỉ trỏ miệt thị anh hay không?
Dung Thiên Hành rốt cục thẹn quá thành giận, quay lại nliếc mắt nhìn Hứa Tiêu Hàn, giận dữ nói:
- Hứa Tiêu Hàn, cô không nói cũng không ai bảo cô bị câm.
- Dung Thiên Hành...
Hứa Tiêu Hàn cũng không chịu thua, lập tức cãi lại.
- Anh hiện tại xoay người rời đi, không ai cười anh không có phong độ.
- Cô...
Dung Thiên hành đuối lý, sững sờ trong chốc lát, xoay người rời đi. Y vừa đi, chẳng khác gì là nhận thua, người đứng chung quanh cười vang đầy thiện ý.
Cho dù thiện ý hay là ác ý, tiếng cười đối với Dung Thiên Hành mà nói đó là sự chấm biếm giễu cợt lớn, sắc mặt của y xanh mét, khi đi ngang qua bên cạnh Sư Hiểu Hoa, bỗng nhiên đứng lại, liền hỏi một câu:
- Anh là Sư Hiểu Hoa?
Cha con Sư Hiểu Hoa khi biết thân thế của Quan Doãn đã sợ đến không biết làm sao rồi, sau khi Dung Thiên Hành xuất hiện, lại thấp thỏm lo âu, bị khí thế của Dung Thiên Hành làm cho khúm núm nép mình, đã nhích chân không nổi.
- Đúng, đúng, tôi là...
Sư Hiểu Hoa lắp bắp nói, không biết Dung Thiên Hành tại sao phải hỏi y.
- Nhớ lấy, một Phó chủ tịch huyện đi vào Bắc Kinh, ngay cả cái rắm cũng không bằng.
Dung Thiên hành nói rất kiêu ngạo, nói xong, giương một tay lên bạt tai vào gương mặt béo tròn của Sư Hiểu Hoa.
- Cho ông thêm một câu, nếu không muốn chết, cút nhanh ra khỏi Bắc Kinh.
Đánh xong Sư Hiểu Hoa, Dung Thiên Hành cười lạnh một tiếng, nghênh ngang rời đi, chỉ chừa lại cho mọi người một bóng lưng hết sức ngạo mạn ngông cuồng.
Sinh viên vây quanh đứng xem... Trợn mắt há hốc mồm.
Một tiếng sau, Quan Doãn đã giúp Tiểu Muội làm xong thủ tục nhập học, quay về ký túc xá, lúc này hắn mới có thời gian ngồi xuống uống một ngụm nước, sau khi nhận một ly nước mà Tiểu Muội đưa tới, hắn mới nói với Hứa Tiêu hàn:
- Thật sự là cảm ơn cô, Tiêu Hàn.
Quan Doãn quả thật nên cảm ơn Hứa Tiêu Hàn, Hứa Tiêu Hàn chẳng những thay hắn giải vây, hơn nữa cô cũng quá bận rộn, cho đến giờ vẫn còn bận, không rời hắn và Tiểu Muội nửa bước, đúng là cô quen việc dễ làm, chỉ trong thời gian ngắn nhất Quan Doãn đã làm xong thủ tục.
- Cảm ơn cái gì, bất quá là tiện tay mà thôi.
Hứa Tiêu Hàn bận rộn hồi lâu, mồ hôi trên đầu đều rịn ra cả, cô vừa lau mồ hôi vừa tươi cười.
- Vả lại, tôi dù sao cũng không phải là túyp người thích ngồi yên.
Quan Doãn chợt nhớ tới cái gì, hỏi:
- Cô sao ở Bắc Kinh, là tới chơi hay là tiễn người?
- Tôi sao ở đây à?
Hứa Tiêu Hàn nhấp nháy mắt, đắc ý mỉm cười.
- Tôi vì sao không thể ở đây? Tôi không phải là đến chơi cũng không phải tiễn người, là đến nhập học.
- A, trùng hợp như vậy, cô cũng học đại học Bắc Kinh phải không?
Quan Doãn cũng cười.
- Vâng, chẳng những trùng hợp chuyện tôi cũng học ở đại học Bắc Kinh, hơn nữa, giường mà anh đang ngồi, là chỗ nằm của tôi.
Hứa Tiêu Hàn lôi cái khăn trải giường dưới mông của Quan Doãn ra.
- Làm ơn, anh làm dơ khăn trải giường của tôi rồi, bồi thường thế nào đây?
Quan Doãn mới biết được hoá ra Hứa Tiêu Hàn là bạn học cùng lớp với Tiểu Muội, không khỏi cười nói:
- Một khăn trải giường mà thôi, cô nói đền thế nào? Mời cô ăn cơm, hay là cái gì khác?
- Hay anh làm trục lăn máy giặt, thay tôi lăn sạch khăn trải giường đi?
- Là lăn khăn trải giường hay là giặt khăn trải giường?
Quan Doãn nghe không hiểu.
- Là giặt khăn trải giường, sao có thể lăn khăn trải giường?
Hứa Tiêu Hàn cười lạnh, cười một chút, bỗng nhiên lại dừng cười, nghĩ tới điều gì, mặt hơi đỏ lên.
- Tôi cảm thấy tôi có thể sáng tạo thêm từ mới rồi.
- Lăn khăn trải giường?
Quan Doãn cười hỏi.
- Lăn khăn trải giường có thể hiểu rộng ra là có ý gì?
- Quan Doãn, anh thật không biết hay là giả bộ không biết?
Hứa Tiêu Hàn giơ tay ra trước mặt Quan Doãn.
- Ai, anh là anh lớn, không được ức hiếp em nhỏ.
Quan Doãn kêu oan:
- Tôi làm sao ức hiếp cô?
- Một nam một nữ lăn khăn trải giường, anh nói hiểu nghĩa rộng có thể là có ý gì?
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tiêu Hàn ửng đỏ.
- Anh là một người đàn ông, còn không nghĩ ra được, tôi không tin.
Quan Doãn vẫn thật không nghĩ tới lăn khăn trải giường có thể hiểu nghĩa rộng là nam nữ vận động trên giường, không khỏi kìm nổi cười:
- Đợi một ngày lăn khăn trải giường trở thành lời nói thịnh hành, Tiêu Hàn, cô nhớ phải thu phí quyền sáng chế phát minh độc quyền đấy.
Tiểu Muội cũng cười:
- Tiêu Hàn thực sự có tài.
- Nói đến có tài, tôi vừa mới viết một bài thơ, phải nhờ anh Quan có lời bình.
Hứa Tiêu Hàn chắp tay sau lưng, gật gù đắc ý nói.
- Hoa giai phương thảo liễu đình đình, tế vũ uân nhân lưu thủy thanh. Hà xử tranh thanh tố luyến khúc, mạc danh thương thống bộnan hành. Anh Quan đại tài, mời anh hiệu chính.
- Cô đã nói hiệu chính, tôi sẽ không khách khí giơ lên búa rồi.
Quan Doãn hơi trầm ngâm.
- Có biết vì sao có một số bài thơ có thể lưu truyền đến muôn đời, mà có một số bài lại không có tiếng tăm gì không?
- Viết rất hay dĩ nhiên là có thể lưu truyền muôn đời rồi.
- Thật sự có tài năng mới viết hay như vậy?
- Từ ngữ hoa lệ, vế đối tinh tế, biểu đạt chân thực tình cảm trong lòng….
- Cô nói không đúng.
Quan Doãn liên tục lắc đầu.
- Thơ nói chí, sở dĩ bài thơ có thể lưu truyền, không phải bởi vì biểu đạt chân thực tình cảm trong lòng, nói thật, tình cảm chân thực của một người, chỉ là một lời độc thoại nội tâm của một người, không thể khiến cho rất nhiều người đồng tình, muốn khiến cho nhiều người đồng tình, nhất định phải thả lòng, đem cảm thụ của mình và cảm thụ của nhiều người hòa chung niềm vui nỗi buồn….
Bỗng nhiên, Quan Doãn dừng lại, ánh mắt man mác nhìn ra ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn trong chốc lát, trong mắt hắn toát ra sự vui sướng, lầm bầm nói:
- Thật tốt quá, có một vấn đề tôi nghĩ không ra, bỗng nhiên liền sáng tỏ thông suốt rồi.
- Vấn đề gì?
Tiểu Muội tò mò hỏi.
Quan Doãn vẻ mặt thần bí:
- Liên quan đến vấn đề sâu sắc và lớn lao cho sự phát triển lâu dài của anh.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK