Vào ban đêm, tiếng chuông điện thoại lanh lảnh nhưng lạnh lùng cực kỳ vang dội.
Quan Doãn vừa mới nằm xuống, hai ngày liên tục không được ngủ ngon giấc, hắn chuẩn bị một giấc ngủ thật ngon, dưỡng thần để chào đón ngày mai. Nào ngờ vừa mới gối đầu, tiếng chuông điện thoại di động đã đột ngột réo ầm lên.
Trong phòng có một máy điện thoại riêng, nhưng số người biết số điện thoại này của hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Quan Doãn cầm điện thoại lên, thấy một dãy số lạ gọi đến từ thành phố Yến, trong lòng hắn trầm xuống, vội nghe điện thoại.
- Xin chào, tôi là Quan Doãn.
- Thư ký Quan, tôi là Trịnh Lệnh Đông.
Giọng nói của Trịnh Lệnh Đông thình lình truyền vào vào tai Quan Doãn, khiến hắn như ngừng thở trong khoảnh khắc, chỉ cảm thấy máu như tuôn ra phía trước.
Trịnh Lệnh Đông là kẻ thù mà hắn hận thấu xương, chỉ muốn loại trừ càng sớm càng tốt.
- Trịnh Lệnh Đông…
Cố nén lửa giận, Quan Doãn cố giữ bình tĩnh:
- Có việc gì sao?
- Thư ký Quan, tôi cũng không muốn nói nhiều đến ân oán trước kia của tôi và anh, làm người phải nhìn về phía trước, anh nói có đúng không? Tôi cũng chỉ là tuân lệnh làm việc. Tôi và Hạ Lai không có ân oán cá nhân. Người hại Hạ Lai xét cho cùng chính là Trịnh Thiên Tắc.
Trịnh Lệnh Đông nói như bệnh tâm thần.
- Tôi bán mạng cho Trịnh Thiên Tắc, cả nhà tôi cũng bán mạng cho gã, kết quả không ngờ gã lại uy hiếp tôi, dùng tiền đồ của em trai và tính mạng người cả nhà tôi để tôi gánh hết mọi việc cho gã. Gã sai rồi, mười phần sai rồi. Ha ha….
Quan Doãn đưa điện thoại ra xa một tí, nếu không sẽ bị tiếng cười quá mức vang dội của Trịnh Lệnh Đông làm thủng màng nhĩ. Tuy hắn cực ghét Trịnh Lệnh Đông, nhưng y vẫn là nhân vật mấu chốt trong kế hoạch chấn chỉnh. Ít nhất, hiện tại hắn nhất định phải lá mặt lá trái với Trịnh Lệnh Đông.
Huống chi chuyện Trịnh Lệnh Đông bỏ trốn cũng là trong dự liệu của hắn. Dù không phải chính hắn bày cho Trịnh Lệnh Đông trốn đi, nhưng khi đuổi khéo Bạch Sa cố tình phao tin Cư Tiểu Dịch trốn đi, hắn cũng vì muốn thúc đẩy chuyện này đi nhanh hơn nên không thể không làm ra những việc có tác dụng trọng yếu.
Giọng nói của Trịnh Lệnh Đông vẫn tiếp tục truyền đến, để lộ ra vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ:
- Nếu gã nói nghe lọt tai, cho dù tôi phải chết cũng cam tâm tình nguyện, nhưng gã lại uy hiếp tôi, chính là coi thường nhân cách của tôi.
Qua lời kể lể của Trịnh Lệnh Đông, Quan Doãn cũng có thể hiểu được đại khái mọi việc – sau khi Trịnh Thiên Tắc thông qua con đường đặc biệt hạ lệnh cho Trịnh Lệnh Đông, Trịnh lệnh Đông lửa giận ngút trời, nhìn tới nghĩ lui, rốt cuộc đã có được quyết định là trốn càng xa càng tốt. Chỉ khi y trốn được ra ngoài, người thân của y mới được an toàn, ngai vàng của Phó Chủ tịch Quận Trịnh Lệnh Tây mới an ổn được.
Y nắm giữ rất nhiều bí mật của Trịnh Thiên Tắc. Ngày nào y còn chưa chết thì Trịnh Thiên Tắc còn sợ ném chuột làm vỡ lọ quý, không dám động đến một ngón tay của người nhà y.
Nhưng có thể chạy trốn bằng cách nào? Trại tạm giam không phải khách sạn, không phải là nơi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, nhưng điều khiến Trịnh Lệnh Đông bất ngờ chính là vào buổi tối, trại tạm giam đột phát hỏa hoạn, tất cả mọi người đều lo cứu hỏa, không ai canh gác. Trịnh Lệnh Đông nhân lúc hỗn loạn lại bất ngờ thong dong tìm được đường sống trốn ra ngoài.
Trịnh Lệnh Đông cuối cùng vẫn không quên nhìn thoáng qua nơi lửa cháy. Đó là bãi để xe phế thải, hơn nữa nơi để xe vứt đi đó chẳng có thứ gì đáng giá, sao lại kinh động khiến mọi người kéo nhau đi cứu hỏa. Y hiểu rõ trong lòng, chính là có người cố ý tạo dựng một đám cháy giả để y có cơ hội chạy trốn.
Dù là ai đi nữa, Trịnh Lệnh Đông cũng hiểu rõ, tin tức Trịnh Thiên Tắc muốn ép buộc y vào khuôn khổ đã được tung ra, lại có người tạo ra cơ hội cho y bỏ trốn. Mọi việc trùng hợp đến khiến người ta khiếp sợ. Tất nhiên đây không phải là trùng hợp, mà là Trịnh Thiên Tắc đang bị người khác tính kế.
Có thể nói, mọi cử động của Trịnh Thiên Tắc đều có người đứng sau lưng nhìn chăm chú.
Vậy nhân vật đứng phía sau ấy là ai? Có lẽ là Tưởng Tuyết Tùng, Quách Hiểu Húc hay Thôi Đồng. Nhưng dù là ai, y cũng không có cách nào liên hệ với mấy người kể trên. Nếu y có gì cần nói, chỉ có thể truyền đạt qua một nhân vật mấu chốt. Nhân vật mấu chốt này không phải là ai khác, mà chính là kẻ thù không đội trời chung với y – Quan Doãn.
Thư ký số một Thành ủy Quan Doãn, chẳng những là người bên cạnh được Tưởng Tuyết Tùng tín nhiệm nhất, mà quan hệ với Thôi Đồng cũng rất thân thiết, hơn nữa còn có thể đối thoại trực tiếp với Quách Hiểu Húc và Thôi Hướng. Ngoài ra hắn chính là cây đinh trong mắt, gai đâm trong thịt của Trịnh Thiên Tắc, là cây cầu nối tốt nhất trong cả Hoàng Lương.
Trịnh Lệnh Đông cũng chẳng có cái nhìn toàn cục gì, y cũng không biết y trốn đi như thế là dấu hiệu mở ra một thế cục lớn ở Hoàng Lương. Y chỉ biết là, Trịnh Thiên Tắc dùng tính mạng người nhà và tiền đồ của Trịnh Lệnh Tây uy hiếp y, là chạm đến vẩy rồng ngược của y rồi, y nhất định phải ăn miếng trả miếng.
- Thư ký Quan, hiện giờ tôi đang ở thành phố Yến, bước tiếp theo cũng không biết sẽ đến đâu, anh cũng đừng mong đến bắt tôi.
Trịnh Lệnh Đông cười lạnh một tiếng:
- Chuyện tôi với anh sau này hãy nói. Giờ tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, có phải anh sẽ giúp bảo vệ người trong nhà tôi không?
Nếu như người Quan Doãn thống hận nhất Hoàng Lương là Trịnh Thiên Tắc, thì người mà hắn muốn tự tay giết chết nhất là Trịnh Lệnh Đông. Là đầu sỏ gây nên việc Hạ Lai phải nhảy lầu, Trịnh Lệnh Đông là một trong những người hắn muốn trừ khử trong Hoàng Lương.
Nhưng hiện tại, Trịnh Lệnh Đông còn sống lại hữu dụng hơn đã chết, Quan Doãn suy nghĩ nói:
- Cho dù tôi có muốn cũng không có năng lực.
- Thư ký Quan, nếu anh không có năng lực để bảo vệ người nhà của tôi, ở Hoàng Lương, tôi thật sự không thể tìm được ai có đủ tư cách làm nhân vật trung gian. Tôi nói một câu, nếu anh có thể bảo vệ người nhà của tôi khỏi sự uy hiếp của Trịnh Thiên Tắc, vào lúc thích hợp, tôi sẽ nói hết toàn bộ bí mật của Trịnh Thiên Tắc cho anh biết.
Quan Doãn hiểu được ý của Trịnh Lệnh Đông. Trịnh Lệnh Đông vừa muốn uy hiếp Trịnh Thiên Tắc đừng hành động thiếu suy nghĩ, không nên động đến người nhà của y dù chỉ một ngón tay, vừa lấy toàn bộ bí mật của Trịnh Thiên Tắc làm mồi nhử, hy vọng Quan Doãn ra tay bảo vệ người nhà của y, chẳng khác nào Trịnh Lệnh Đông vừa ăn bên A lại ăn bên B, tối đa hóa lợi ích.
- Anh muốn tôi làm thế nào?
Quan Doãn kiên nhẫn hỏi. Chuyện nhỏ không nhịn được sẽ làm hỏng chuyện lớn. Hắn nhất định phải bắt lấy cơ hội bỏ trốn của Trịnh Lệnh Đông, khiến toàn bộ kế hoạch của Trịnh Thiên Tắc phá sản.
Một ngày chưa trừ được Trịnh Lệnh Đông thì cuộc sống của Trịnh Thiên Tắc khó có nổi bình an. Hơn nữa hắn cũng rõ ràng, Trịnh Lệnh Đông trốn đi, là một bước ngoặt vô cùng trọng đại với học viện Tiến Thủ, cũng biểu thị được tình hình giằng co ở Hoàng Lương đã bắt đầu mở rộng.
Trịnh Thiên Tắc tất nhiên sẽ có những biện pháp tương ứng để giải cứu, còn Hô Diên Ngạo Bác dưới sức ép từng bước của Tưởng Tuyết Tùng, ốc không mang nổi mình ốc, đối với học viện Tiến Thủ, là gốc rễ của họ Trịnh, e là sẽ buông tay, không còn lo đến nữa. Kể từ đó, Trịnh Thiên Tắc và Hô Diên Ngạo Bác sẽ xuất hiện hiềm khích.
- Rất đơn giản, thư ký Quan, xin chuyển lời với Phó Cục trưởng Quách và Cục trưởng Thôi, bảo họ âm thầm phái thêm người bảo vệ người nhà của tôi là được. Còn nữa, cũng mong anh chuyển lời đến Bí thư Tưởng, nếu Bạch Sa muốn đè ép Trịnh Lệnh Tây, thì xin Bí thư Tưởng áp chế. Chỉ cần thỏa mãn hai yêu cầu trên của tôi, tôi sẽ lần lượt giao thông tin của Trịnh Thiên Tắc cho anh.
Trịnh Lệnh Đông dù là hổ lạc xuống đồng bằng, vẫn còn muốn bắt bí một phen.
- Được rồi, tôi hứa với anh.
Quan Doãn chỉ do dự một chút rồi nhận lời. Trịnh Lệnh Đông bỏ trốn là một phần của kế hoạch lớn, hắn không thể vì việc nhỏ mà bỏ qua việc lớn. Hơn nữa, hắn tin rằng, sớm muộn gì Trịnh Lệnh Đông cũng bị lôi ra công lý.
- Được, sảng khoái, là đàn ông, dám làm dám chịu.
Trịnh lệnh Đông thấy Quan Doãn thoải mái nhận lời, nhất thời đánh giá cao Quan Doãn. Y hiểu được sự căm hận trong lòng Quan Doãn đối với y, nhưng không còn cách nào, y chỉ có thể nhờ Quan Doãn tìm giúp một con đường mới có thể đi được. Để tỏ thành ý, y cố ý để lộ ra một tin cho Quan Doãn:
- Thư ký Quan, có một chuyện chắc chắn anh đã biết, nhưng có lẽ chỉ thấy được bề ngoài. Tôi nói một câu, Tổ điều tra liên hợp đến Hoàng Lương, đến đây căn bản không phải để điều tra Lãnh Nhạc, chỉ là ngụy trang thôi, thật ra nghĩ kỹ sẽ rõ ngay. Lãnh Nhạc không phải người trong hệ thống công an, nếu thật sự điều tra anh ta, sao có thể là người của Sở Công an được?
Trịnh Lệnh Đông ngắt điện thoại. Quan Doãn tay cầm điện thoại, thật lâu không nói gì cả, mở đèn lên, một mình ngồi trên giường sững sờ. Đúng, chuyện về tổ điều tra liên hợp, hắn quả thật không suy nghĩ nhiều, còn thật sự nghĩ là điều tra về vấn đề Lãnh Nhạc. Trong đầu hắn nghĩ, dựa vào thân phận và lai lịch đặc biệt của Lãnh Nhạc, tổ điều tra có âm thầm điều tra cũng là chuyện bình thường, vạn nhất nếu mọi chuyện lan truyền, đối với bước lên chức tiếp theo của Lãnh Nhạc cực kỳ bất lợi, nhưng cũng không hề suy nghĩ đến hành động của tổ điều tra.
Quan Doãn đột nhiên ý thức được, mỗi người đều có một mặt hữu dụng, chẳng sợ họ chỉ là một nhân vật không quan trọng gì, hoặc là kẻ thù đứng về phía đối lập với mình, có rất nhiều kẻ là điển hình của chuyện hay không xong, chuyện xấu có thừa, nhưng nếu lấy chuyện xấu của gã làm thành chuyện tốt của mình để đánh bại kẻ xấu thì cũng là chuyện tốt khó có rồi.
Thật đúng. Nếu quả thật điều tra Lãnh Nhạc, làm gì Sở Công an phải ra mặt. Tổ điều tra liên hợp cũng phải là do Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Ban tổ chức cán bộ tỉnh ra mặt mới đúng, có chuyện gì liên quan đến Sở Công an chứ? Trịnh Lệnh Đông bất ngờ nhắc nhở, khiến Quan Doãn đột nhiên sáng tỏ, tổ điều tra liên hợp không phải là kế lừa dối của Tưởng Tuyết Tùng, mà là kế trong kế.
Đầu tiên là âm thầm điều tra, chấm dứt điều tra lại tung Lãnh Nhạc ra để ngụy trang. Lãnh Nhạc trước đó cảm kích, còn có thể chịu đựng được ủy khuất mà giờ được bồi thường, có lẽ chính là việc lên chức, chẳng khác nào là đòn gió, khiến Hô Diên Ngạo Bác cũng nhầm lẫn, do đó phán đoán sai lầm bước đi tiếp theo của Tưởng Tuyết Tùng.
Tin rằng Tưởng Tuyết Tùng biết rõ, dưới tiểu xảo của ông ta, Hô Diên Ngạo Bác có lần đầu tiên, ắt sẽ tiếp tục phán đoán sai lầm bước đi của ông ta, nhưng vậy, đợi đến lúc ông ta tung ra những thủ pháp tương tự, Hô Diên Ngạo bác nhất thời sẽ do dự, không biết nên phản kích vào nơi nào.
Trí tuệ chính trị của Tưởng Tuyết Tùng thật sự cao minh. Quan Doãn than thầm, hắn càng hiểu Tưởng Tuyết Tùng hơn, may mắn được đi theo Tưởng Tuyết Tùng. Điểm hoàn toàn khác biệt giữa Tưởng Tuyết Tùng và Lãnh Phong chính là Tưởng Tuyết Tùng lấy nhu thắng cương, bình tĩnh, thận trọng, càng đến chỗ cao thì hào quang của ông ta càng mạnh mẽ.
Nếu như vậy, trong ván cờ quyết định ở khu kinh tế mới, đối sách của Tưởng Tuyết Tùng với Hô Diên Ngạo Bác cuối cùng sẽ toàn thắng sao? Quan Doãn thầm hưng phấn, đương nhiên, hắn cũng không lạc quan mù quáng, chỉ là thêm tin tưởng vào chiến thắng hơn thôi.
Nhìn vào bóng đêm thăm thẳm, Quan Doãn lượt lại tất cả mọi chuyện, đang muốn nằm xuống ngủ, điện thoại lại vang lên. Hắn cầm điện thoại lên, lại thấy một dãy số lạ, Quan Doãn hờ hững không hề để ý, nghe máy.
- A lô…
Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Có lẽ phải im lặng hơn một phút mới có một giọng nói nặng nề vang lên:
- Thư ký Quan, tôi là Hoàng Hán.
Hoàng Hán đêm khuya gọi điện thoại đến, Quan Doãn như gặp phải một cú sốc trong lòng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK