Mục lục
[Dịch] Quan Vận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan mới nhận chức, sắp xếp tiệc đón mừng cũng là thái độ bình thường trong quan trường, là cơ hội tốt cho mọi người quen biết nhau, Quan Doãn cũng sẽ không vờ vịt không đi, chẳng ai muốn bị gạt ra ngoài vòng tròn. Bữa tiệc chính là cách tốt nhất để tham gia vào vòng tròn.

Vừa định nói với Tống Sách rằng hắn sẽ lập tức đến ngay, thì đột nhiên điện thoại di động lại reo vang.

Mới đến Trực Toàn chưa được một ngày đêm, ở Huyện ủy Trực Toàn, cũng chưa mấy ai biết được số điện thoại di động của Quan Doãn. Như vậy, người gọi đến điện thoại Quan Doãn hơn phân nửa là người quen ở thành phố Yến, vừa nhìn số điện thoại, quả nhiên là Sở Triều Huy.

- Lãnh đạo, có chút việc xảy ra, cần anh nhanh chóng đến thành phố Yến một chuyến.

- Bây giờ sao?

- Đúng vậy, ngay bây giờ.

Sở Triều Huy chưa bao giờ nói dối về tình hình, nếu như không phải chuyện đặc biệt khẩn cấp, sẽ không muốn hắn nhanh chóng quay về thành phố Yến. Thật ra Quan Doãn cũng có thể hiểu được đại khái đang có chuyện gì xảy ra. So với chuyện này, thì tiệc đón gió ở Trực Toàn hoãn lại một chút cũng không có gì.

- Được, tôi quay về ngay.

Đặt điện thoại xuống, Quan Doãn xoay người lại nói với Tống Sách rằng:

- Chủ nhiệm Tống, tôi có chuyện khẩn cấp phải chạy về thành phố Yến trước, anh chuyển lời đến Bí thư Thẩm một tiếng, nói tôi cảm ơn thịnh tình của anh ấy, tiệc đón gió sẽ giải quyết sau.

Nói xong, Quan Doãn cũng không đợi Tống Sách trả lời, cầm tài liệu của Du Dực Nhiên lên, xoay người rời đi.

Tống Sách ngơ ngác đứng trong văn phòng, há hốc cả miệng, nửa ngày không nói được tiếng nào. Chủ tịch huyện Quan cũng quá có cá tính rồi, nói đi là đi, không chừa lại chút nào. Bí thư Thẩm đã đặt tiệc rượu xong xuôi rồi, chỉ còn chờ Chủ tịch huyện Quan tới. Chủ tịch huyện Quan lại đi mất, chẳng khác nào đấm một cú vào Bí thư Thẩm.

Đây là chuyện tối kỵ trong quan trường.

Thế nhưng những lời này Tống Sách không có cách nào khác để nói. Quan Doãn mới là lãnh đạo, còn anh ta là cấp dưới, sao có thể nhắc nhở lãnh đạo nên làm gì hay không nên làm gì? Anh ta chẳng còn cách nào khác hơn là mở mắt trừng trừng nhìn theo bóng dáng Quan Doãn biến mất nơi hành lang.

Tống Sách bất chấp khó khăn đến phòng làm việc của Thẩm Học Lương, vừa định lên tiếng thì Thẩm Học Lương đã khoát tay:

- Tôi biết rồi.

Đứng trước cửa sổ, Thẩm Học Lương đã thấy được bóng dáng Quan Doãn biến mất ngoài cửa, trong lòng y không rõ có cảm giác gì, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười, hỏi một câu:

- Chủ tịch huyện Quan có phải là có việc rất gấp không?

- Dạ đúng vậy, nhận được một cú điện thoại, liền vội vàng quay về thành phố, dường như có chuyện lớn xảy ra.

- Chuyện lớn?

Thẩm Học Lương nhìn Tống Sách đầy ý nghĩa:

- Chuyện lớn gì, Chủ tịch huyện Quan có nói gì không?

- Không.

Tống Sách né tránh ánh mắt của Thẩm Học Lương, chột dạ nói.

- Chủ tịch huyện Quan rất nghiêm. Hơn nữa Chủ tịch huyện Quan vừa mới tới, không thể nào chuyện gì cũng nói cho tôi biết được.

- Anh đi trước đi.

Thẩm Học Lương khoát tay. Chờ khi Tống Sách đi khỏi, y mới nhấc điện thoại lên:

- Thiên Phong, tiệc đón gió tạm thời dẹp đi, cậu không cần phải vội vàng.

Đặt điện thoại xuống, Thẩm Học Lương ngồi yên một lúc, bỗng nhiên nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số:

- Cục trưởng Đại, vừa rồi ở thành phố đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Quan Doãn ngay cả tiệc mừng cũng không tham gia mà quay trở về.

- Đã xảy ra nhiều chuyện, anh muốn nghe chuyện nào trước?

Đại Gia tức giận nói:

- Học Lương, Quan Doãn và anh nhập vào một khối rồi, anh có chắc chắn rằng sẽ ra được uy phong, một tay khống chế được đại cục của Trực Toàn không?

- Tình hình Trực Toàn vẫn do tôi khống chế trong tay. Hai đời Chủ tịch huyện rồi, từ Hoàng Hạo đến Mã Đại Thịnh, một người đi dưỡng lão, một người xuống ngựa rồi, còn tôi thì vẫn tốt, còn ngồi yên tại vị. Tôi là kẻ không thể đổ của Trực Toàn….

Thẩm Học Lương khí định thần nhàn nói:

- Sông Thanh Trữ của Trực Toàn chỉ là một con sông nhỏ, nhưng có lai lịch rất lớn. Vào lúc Trực Toàn còn là một trong ba trấn của tỉnh Yến, sông Thanh Trữ là nơi mà quan văn xuống kiệu, quan võ xuống ngựa.

- Đừng nói chuyện xa xôi nữa. Tôi chỉ hỏi anh một câu, Quan Doãn ở dưới tay anh, có thể yên ổn được bao lâu?

- Để xem hắn rốt cuộc thông minh đến bao nhiêu. Nếu không thông minh thì nửa năm, nếu thông minh thì một năm.

- Được, trước khi tôi rời khỏi tỉnh Yến đến Bắc Kinh, nhất định phải cho anh một vị trí.

Quan Doãn không hề biết rằng quan hệ giữa Thẩm Học Lương và Đại Gia lại thân thiết đến như vậy. Hắn quay lại thành phố, đi đến điểm hẹn với Sở Triều Huy, vừa nhìn thấy mặt, Sở Triều Huy đã vội vàng nói:

- Hồng Hi đã xảy ra chuyện.

- Hồng Hi thế nào?

Quan Doãn cũng căng thẳng trong lòng. Không tốt, e là có người muốn ám toán Hồng Hi rồi.

Quả nhiên, Sở Triều Huy còn nói:

- Hồng Hi đến Bắc Kinh tố cáo thực danh Đại Gia, Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng đã nói chuyện với y rồi, lúc y chuẩn bị quay về thành phố Yến thì bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại, sau đó y quay về Ủy ban Kỷ luật trung ương, vừa quay lại đến Ủy ban Kỷ luật trung ương thì bị khống chế… Nghe nói Chương Hệ Phong cũng đến Bắc Kinh rồi.

Chương Hệ Phong vì muốn bảo vệ Đại Gia, không tiếc đích thân xuất thủ loại bỏ Hồng Hi? Nói như vậy, từ lúc Đại Trung Viễn về hưu, phe Chương Hệ Phong cũng bắt đầu phản kích rồi sao? Như vậy, từ khi Đại Trung Viễn lấy lui làm tiến, dựa vào chuyện về hưu để tranh thủ không gian, đến bây giờ Hồng Hi bị Ủy ban Kỷ luật khống chế, đã chứng minh được sức mạnh của đòn phản kích này còn lớn hơn so với hắn nghĩ, làm rất nhanh.

- Hồng Thiên Khoát cũng chính thức bị bắt giam rồi.

Sở Triều Huy nói tiếp.

- Hiện tại Cục Công an thành phố còn đang tiếp quản thế lực của Hồng Hi cho đâu vào đấy, xem như đại thế của Hồng Hi đã mất.

Quan Doãn cân nhắc trong phút chốc:

- Tình hình ba bang lớn hiện nay thế nào?

- Theo tin tức đáng tin cậy…

- Người đứng đầu ba bang lớn đang lục tục quay về thành phố Yến, có thể sẽ bày ra động tác lớn, tình thế cũng không quá kỳ lạ.

Nếu vì lòng căm phẫn, ba bang lớn muốn tạo phiền phức thay Hồng Hi trút giận, thì cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt, nhưng nếu ảnh hưởng đến trị an xã hội thì không thể cho phép được. Quan Doãn gật đầu:

- Anh và Kiên Cường, Văn Lâm, tranh thủ tiếp xúc với bang Thái Đao, bang Phủ Đầu và bang Quyền Đầu một chút. Nếu có thể, thì cứ nói chuyện với họ, nếu như họ chấp nhận điều kiện của ta, thì cho phép họ tắm sạch lên bờ, còn không chấp nhận, tôi sẽ nghĩ cách cho bọn họ tiêu vong.

Tuy nói hiện tại Quan Doãn chỉ là Chủ tịch huyện Trực Toàn, nhưng lần này hắn nói ra, thong dong bình tĩnh, phảng phất dáng vẻ của một vị Bí thư Thành ủy Thành phố Yến. Còn Sở Triều Huy thì luôn tin tưởng Quan Doãn, chưa bao giờ nghi ngờ, không hề cảm thấy Quan Doãn phóng đại chút nào.

- Được, tôi lập tức lo liệu.

Sở Triều Huy đáp, hỏi thêm:

- Hồng Hi phải thế nào bây giờ?

- Hồng Hi…

Quan Doãn lắc đầu:

- Tạm thời không thể lo được, đã liên quan đến ván cờ của cấp cao, chỉ có thể ngồi xem biến động thôi.

Đang nói, điện thoại vang lên, Quan Doãn nhìn điện thoại nở nụ cười. Hoàng Hán quả nhiên không chịu ngồi yên.

- Chủ tịch huyện Quan, anh đang ở đâu, tôi muốn gặp cậu một lúc.

Hoàng Hán cấp bách nói.

- Tôi đang ở thành phố Yến, anh tới Tam Quan Cư đi.

Quan Doãn khẽ gật đầu với Sở Triều Huy. Sở Triều Huy khởi động ô tô, chạy thẳng đến Tam Quan Cư.

Sau đó, Quan Doãn gọi điện thoại cho Tề Ngang Dương, bảo anh cũng đến Tam Quan Cư thương lượng mọi việc.

Tam Quan Cư nằm trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh nhưng yên tĩnh, hẻm Thiện Lương. Còn chuyện hẻm Thiện Lương có người thiện lương hay không thì không biết được. Màn đêm buông xuống, người xe trong hẻm Thiện Lương thưa thớt, rất nhiều quán nhỏ ven đường đã đóng cửa rồi, dọc đường đi có loại cảm giác như đang ở nông thôn.

Cái tên Tam Quan Cư có nguồn gốc từ thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan mà ra hay không, Quan Doãn cũng không rõ ràng lắm, hắn cũng chỉ biết rằng dù sao Tam Quan Cư là một nơi đáng tin cậy để tụ hội.

Quan Doãn đến Tam Quan Cư, vừa vào phòng, Hoàng Hán đã chạy tới. Vừa vào cửa, Hoàng Hán đã khẩn trương nói rằng:

- Chủ tịch huyện Quan, an toàn chứ?

- An toàn.

Quan Doãn đưa tay chỉ Sở Triều Huy.

- Có Triều Huy ở đây, không ai theo dõi. Hơn nữa, nơi Tam Quan Cư này cũng không có người ngoài đến.

Tam Quan Cư là địa điểm bí mật mà ông cụ Dung chỉ cho Quan Doãn, còn chuyện Tam Quan Cư là gì của ông cụ Dung thì ông cụ Dung không nói, hắn cũng không hỏi. Hắn hoàn toàn tin tưởng ông cụ Dung.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Lần đầu tiên Hoàng Hán toát ra vẻ kinh hoàng trước mặt Quan Doãn.

- Thế lực của đối phương quả thật rất lớn. Mới chỉ trong một ngày đêm, các phó Cục trưởng và các Cục trưởng khác trong thành phố từng qua lại mật thiết với Hồng Hi hầu như đều bị theo dõi. Hiện giờ lòng người trong các cục của thành phố đều lo sợ, đều sợ Hồng Hi xuống ngựa rủ rê theo. Bây giờ còn không ít người đâm thọc với Đại Gia, còn bỏ đá xuống giếng cho Hồng Hi nữa.

- Anh thì sao?

Biến động trong Cục Công an thành phố, Quan Doãn không hề quan tâm. Không phá thì không xây dựng được. Chỉ có đánh vỡ hệ thống cũ, mới có thể lập được trật tự mới.

- Tôi tạm thời chưa bị động tới, coi như là chuyện tốt.

Hoàng Hán gật đầu.

- Nhưng Cục Công an thành phố không tránh khỏi rung chuyển. Hơn nữa, ba bang lớn giờ lại đang rục rịch, muốn quậy lên. Ý của tôi là hay thu phục ba bang lớn đi, để cho chúng rửa sạch lên bờ, cho chúng ta có thể sử dụng.

Quan Doãn vốn định để hắn dùng, cho nên hắn mới muốn để Sở Triều Huy đi hợp nhất ba bang lớn, không muốn Hoàng Hán đi dẹp ba bang lớn này. Nhưng lại nghĩ, cũng tốt, Hoàng Hán dù sao cũng là phó Cục trưởng Cục Công an thành phố, có Sở Triều Huy đấu tranh anh dũng phía trước, có thêm Hoàng Hán chống đỡ sau lưng, hẳn là ổn thỏa thêm.

Không có lực lượng công an hậu thuẫn, muốn thu phục ba bang lớn cũng không dễ dàng. Một đám đông ô hợp, không dễ dàng quản lý.

- Được rồi, thao tác cụ thể thế nào, phó Cục trưởng và Triều Huy cứ bàn bạc, tôi và Ngang Dương ở bên cạnh phối hợp.

Đừng thấy Quan Doãn chỉ là một Chủ tịch huyện, còn Hoàng Hán là Phó Cục trưởng Cục Công an thành phố, trong cảm nhận của Bí thư Thành ủy Vu Phồn Nhiên, phân lượng của một Chủ tịch huyện tuyệt đối nặng hơn một gã phó Cục trưởng Cục Công an, huống chi Quan Doãn lại là một Chủ tịch huyện rất khiến người khác chú ý. Vì thế, Quan Doãn nói những lời này, Hoàng Hán nhận thức một cách trọn vẹn.

Không bao lâu thì Tề Ngang Dương chạy tới.

- Không có gì bất ngờ xảy ra, Hồng Hi không giữ được rồi.

Vừa vào cửa, Tề Ngang Dương đã vội vã nói.

- Tin tức mà tôi nghe được, là có người muốn bắt Hồng Thiên Khoát vì vượt đèn đỏ, còn ẩu đả với cảnh sát giao thông, Hồng Hi dùng hệ thống công an để giải vây cho con trai, làm lớn chuyện ra, một tên bắn hai con chim, bắn Hồng Hi ngã ngựa, Hồng Thiên Khoát rơi xuống nước.

Quan Doãn gật đầu nói:

- Anh thấy chuyện này thế nào?

- Đây là chuyện tốt.

Tề Ngang Dương cười nói:

- Lực lượng của kẻ địch càng suy yếu, thì lực lượng của chúng ta càng lớn mạnh. Thế nhưng làm thế nào để có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi một cách hiệu quả từ chuyện này mới chính là mục đích của chúng ta, không thể chỉ khoanh tay bàng quan đứng nhìn, mà là cần đổ dầu vào lửa, thừa cơ hái được thành quả thắng lợi.

- Chuyện sống chết của cha con họ Hồng, chỉ là chuyện râu ria, quan trọng là… ai sẽ nhận chức Cục trưởng Cục Công an thành phố tiếp theo?

Quan Doãn chỉ ra bản chất vấn đề, cũng không ngại ngần gì chuyện có Hoàng Hán ở đây.

- Lý lịch kinh nghiệm của Cục trưởng Hoàng còn ít, như vậy khả năng làm Cục trưởng không lớn lắm. Người có khả năng tiếp nhận chức vụ Cục trưởng thì Phó Cục trưởng thường trực là lớn nhất. Lưu Vi Vi và Bí thư Vu quan hệ cũng không tồi, nhưng nghe đâu quan hệ với Chương Hệ Phong cũng tốt, chính là kẻ hai mặt, mọi việc đều thuận lợi.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK