Nếu diễn văn của Lãnh Phong cũng nhắc đến việc vì Quan Doãn mà mời khách từ phương xa đến dùng cơm, Quan Doãn được nhiều người quí mến vừa mừng lại vừa lo, nói vài câu khách sáo.
- Không dám nhận, Bí thư Tưởng và Trưởng ban Thư kí quá nâng đỡ tôi rồi, mới đến Thành uỷ, cái gì cũng không biết, đúng lúc phải học hành cẩn thận. Hôm nay dùng cơm coi như tiếp đón tổng giám đốc Tề và Tổng giám đốc Tô hai vị khách quí.
- Thư kí Quan, gọi tôi là Tổng giám đốc Tề nghe khách khí quá, không phải nên gọi tôi là anh lớp trên sao?
Tề Ngang Dương tiếp lời, vẻ mặt như cười mà lại không
- Anh cũng đừng có khách sáo với tôi, chờ chút chúng ta vẫn còn chút chuyện riêng cần bàn bạc. Nói không chừng còn làm khó cho anh.
- Em gọi anh là anh Tề, anh cũng phải gọi em là em Quan thế mới phải, gọi em là thư ký Quan cũng khách sáo quá.
Quan Doãn cười ha hả, cũng không để ý việc riêng mà Tề Ngang Dương nói, tưởng là anh ta chỉ tiện mồm nói
- Được thôi, có việc riêng gì thì nói sau.
Tề Ngang Dương lộ ra nụ cười mãn nguyện, quan sát ánh mắt của Quan Doãn lại nhiều phần tra sét, khiến Quan Doãn trong lòng không khỏi buồn bực. Tề Ngang Dương rất hứng thú với hắn. Chẳng lẽ anh ta thực sự có chuyện riêng gì cần nói với hắn sao? Anh ta và hắn không hề quen biết, trước đây chưa từng gặp, cũng không quen biết.
Sau đó, câu hỏi của Quan Doãn bao phủ trong bầu không khí nhiệt liệt đó, niềm vui của Tưởng Tuyết Tùng hiện lên trên mặt, uống hơi nhiều. Không những không từ chối người mời rượu lại còn chủ động cạn ly với Tề Ngang Dương và Tô Mặc Ngu.
Tửu lượng của Tề Ngang Dương khá tốt, nửa cân rượu mà mặt không biến sắc. Tô Mặc Ngu một giọt rượu cũng không uống, lấy trà thay rượu, cũng chỉ nhấp một chút. Lúc ăn đồ, cũng chỉ lướt qua, giữa nhất cử nhất động uyển chuyển của người con gái phương nam đều để lộ hết ra.
Điều mà chả ai để ý là Quan Doãn vừa ngồi chưa được lâu, đã nhẹ nhàng xích lại gần Quách Hiểu Húc, dường như có ý cách xa Tô Mặc Ngu vậy. Sau đó không lâu, hắn lại đẩy ghế về hướng Quách Hiểu Húc, khiến khoảng cách giữa hắn và Tô Mặc Ngu gần lại gần một mét.
Nhưng điều gây tò mò chính là Tô Mặc Ngu vốn lãnh đạm với Quan Doãn, sau khi Quan Doãn cố ý giữ khoảng cách với cô ta, cô ta trái lại lại nhìn Quan Doãn mấy lần, ánh mắt hiện lên vài phần thiện cảm với Quan Doãn.
Chờ sau khi bầu không khí nóng lên, Tưởng Tuyết Tùng dừng đũa, vào chủ đề chính:
- Khu kinh tế mới Hoàng Lương tháng 8 năm 1992 chính phủ phê chuẩn khu kinh tế mới cấp tỉnh. Khu kinh tế mới lấy mục tiêu là “loại hình sinh thái, loại hình văn hoá, loại hình khoa học kĩ thuật”, không ngừng ưu việt hoá hoàn cảnh đầu tư. Đẩy mạnh nâng cấp công trình thành thị. Cho đến nay, tổng đầu tư hơn 6 triệu tệ. Hoàn thành quãng trường Đông Phương chiếm 260 ha. Trồng các loại hoa và cây cảnh hơn 10 nghìn cây. Diện tích xanh hoá đạt 130 nghìn mét vuông. Đã hình thành thiên nhiên xanh của phía đông thành phố. Có thể nói, kiến trúc cơ sở và môi trường của khu kinh tế mớiở trong tỉnh đều là hạng nhất.
Tưởng Tuyết Tùng cũng bỏ công sức học thuộc như nước bản tài liệu của khu kinh tế mới, Quan Doãn nghe xong thầm hổ thẹn. Vốn dĩ là việc mà thư ký như hắn phải làm lại để Bí thư Tưởng chính mồm nói. Cũng coi như sự không làm tròn bổn phận của hắn. Nhưng hắn mới đến nửa ngày, chưa quen việc cũng là chuyện thường.
- Khu kinh tế mớilấy mục tiêu là xây dựng khu vực nền tảng nguyên vật liệu mới cấp quốc gia. Bước tiếp theo chuẩn bị trọng điểm, tiến cử một nhóm khoa học kỹ thuật hàm lượng cao. Căn cứ cơ sở phát triển và hạng mục của sản nghiệp liên quan, tăng nhanh sự đoàn kết sản nghiệp của sự hình thành đã có nhiều đặc sắc. Đồng thời chính phủ thành uỷ còn có thể đưa ra cách tiến hành liên quan. Đối với trọng điểm thì hạng mục đưa ra có chính sách bồi dưỡng ưu đãi tương quan.
Tưởng Tuyết Tùng giới thiệu xong, rất hứng thú nhìn Tề Ngang Dương
- Ngang Dương, tôi thay mặt chính phủ thành uỷ, hoan nghênh cậu đến Hoàng Lương đầu tư.
Quan Doãn ít nhiều cũng mò đến cửa rồi, Tề Ngang Dương có ý đầu tư hạng mục khu kinh tế mới Hoàng Lương.
Tuy mới đến Hoàng Lương, nhưng Quan Doãn lại không hề lạ lẫm với khu kinh tế mới của Hoàng Lương, cũng khá rõ về hiện trạng khu kinh tế mới này.
Cũng như các khu kinh tế mới được mở ở các thành thị khác như ong vỡ tổ, trong trào lưu khu kinh tế mới trong nước, Hoàng Lương cũng mở một khu kinh tế mới ở phía đông thành phố. Lúc đầu khởi công, gióng trống khua chiêng để tuyên truyền, gần như là tiền cảnh rất tốt, chiêu thức thương mại thu hút đầu tư có thể lập tức lấy được mùa thu hoạch. Kết quả là chỉ nổi lên được vài ngày, thì lặng lẽ chấm dứt. Trừ mấy xí nghiệp được chỉ định dời ra khu kinh tế mới ra thì cũng chả còn mấy xí nghiệp ngoại lai nhập trú.
Rất nhiều chỗ cỏ hoang mọc một cách nhanh chóng. Chỗ khu kinh tế mới, hoang vắng ít người, ban ngày có thể phi ngựa, buổi tối cỏ cao bằng nửa người có thể để nuôi thỏ.
Nhưng cũng không phải chỉ một Hoàng Lương đều như thế, trong nước có rất nhiều địa phương sau khi cưỡi ngựa một vòng đất đều không có kết quả. Dù sao xí nghiệp trong nước và công trình nhiều như thế, đại bộ phận đều đầu tư vào thành phố lớn trực thuộc trung ương và thành thị. Có bộ phận nhỏ phân tới thành phố kinh tế phát đạt duyên hải và bộ phận tỉnh lị. Nếu Hoàng Lương cũng như thế, vừa không phát triển cũng không phải thành phố nội địa duyên hải thì rất khó để phân đến một chén canh.
Chả trách ý đồ đầu tư của Tề Ngang Dương sẽ làm kinh động đến việc tự thân xuất mã của Tưởng Tuyết Tùng. Trước tiên không nhắc đến thân phận đệ nhất công tử của thành phố Yến - Tề Ngang Dương, chỉ riêng thực lực tập đoàn Yến Sơn của anh ta đã đủ khiến cho Tưởng Tuyết Tùng không dám coi như không quan trọng, huống hồ như Quan Doãn nghĩ, đằng sau đầu tư của Tề Ngang Dương, khó mà không có ý đồ chính trị.
Kì thực thì nên nói một cách chính xác là, đầu tư của Tề Ngang Dương chắc chắn có bao hàm mục đích chính trị. Chỉ không biết là anh ta đến Hoàng Lương, Hô Diên Ngạo Bác có cảm kích hay không? Cho dù nói nếu sau khi ý định đầu tư được xác định, ắt cuốn quanh Hô Diên Ngạo Bác. Nhưng nếu sau khi đạt được ý đồ mới xốc lên để Hô Diên Ngạo Bác thưởng thức một món ăn, tin rằng sắc mặt của Hô Diên Ngạo Bác sẽ vô cùng khó coi.
- Tôi đã điều tra hoàn cảnh đầu tư của Hoàng Lương. Ấn tượng về toàn bộ Hoàng Lương cũng không tệ lắm, cao hơn so với tưởng tượng của tôi.
Tề Ngang Dương lại không hề có đáp án chính xác cho vấn đề đầu tư. Cho dù là lấy thân phận thương nhân hay là nửa quan chức nửa thương nhân đều không dễ lật bài ngửa.
- Về quyết định đầu tư cuối cùng, phải chờ sau khi tôi suy nghĩ kĩ, sau đó mở hội nghị họp nghiên cứu một chút rồi mới quyết định được. Nói thật, ấn tượng của tôi về Hoàng Lương khá tốt.
Tưởng Tuyết Tùng mỉm cười:
- Hoàng Lương là thành cổ. Hơi lịch sử vẫn còn nặng, bầu không khí văn hoá vẫn còn, Hoàng Lương là nơi có thể biến giấc mộng thành thật.
- Nói hay lắm, Bí thư Tưởng tài cao, đã nói thế này tôi cũng động lòng rồi, rất muốn ở Hoàng Lương thực hiện giấc mộng đầu tiên của Hoàng Lương.
Tề Ngang Dương cười ha hả, nâng ly rượu
- Kính Bí thư Tưởng thêm một li, cám ơn thịnh tình tiếp đãi của bí thư Tưởng.
Tưởng Tuyết Tùng đứng lên:
- Cùng nâng ly nào.
Mọi người cùng nâng, trong lúc cạn ly đã kết thúc bữa tiệc đầu tiên sau khi Quan Doãn đến Hoàng Lương, cũng là bữa tiệc đầu tiên ảnh hưởng sâu xa với thế cục mang đến sự biến hoá lớn cho Hoàng Lương.
Sau khi tiệc kết thúc, Tề Ngang Dương và Tô Mặc Ngu tiễn Tưởng Tuyết Tùng, Lãnh Phong và Quan Doãn lên xe. Tề Ngang Dương và Tô Mặc Ngu ở khách sạn Sơn Hải Thiên. Lúc đi ra ngoài, Tề Ngang Dương đột nhiên hỏi một câu:
- Bí thư Tưởng, tôi có một yêu cầu quá đáng, buổi tối tôi muốn mời Quan Doãn ăn cơm, không biết bí thư Tưởng có cho cậu ta đi không?
- Tối là thời gian tan ca, Quan Doãn muốn đi đâu cũng được, tôi không xen vào.
Tưởng Tuyết Tùng cười ha hả, thậm chí còn đùa một câu.
- Em Quan, cậu cũng nghe thấy lời của Bí thư Tưởng rồi đấy, tối là không được hẹn ai đâu đấy, chờ điện thoại của tôi.
Tề Ngang Dương đập đập vai Quan Doãn, biểu hiện rất thân thiết như bạn lâu năm của Quan Doãn vậy.
Quan Doãn không tiện từ chối ý tốt của Tề Ngang Dương, chỉ là không giải thích được Tề Ngang Dương có chuyện riêng gì cần nói với hắn. Hắn không nghĩ ra hắn có giao tiếp gì với Tề Ngang Dương.
- Tôi ở ngay phòng của bí thư Tưởng.
Quan Doãn mỉm cười đáp.
Lúc Quách Hiểu Húc đến là cùng Tề Ngang Dương đến, lúc đi cũng nói rõ lập trường:
- Tôi vừa hay có việc phải báo cáo với bí thư Tưởng, không biết anh có bận không?
Lúc nói anh ta rõ ràng là nhằm Tưởng Tuyết Tùng nói, nhưng ánh mắt lại hướng về Quan Doãn.
Tưởng Tuyết Tùng không nói, Lãnh Nhạc cũng không tiếp lời, cũng chính là quyền quyết định bây giờ thuộc về tay của Quan Doãn. Quan Doãn lần đầu tiên phỏng đoán tâm tư của Tưởng Tuyết Tùng, đồng thời làm chức trách của thư ký — Hắn nghĩ một lát, nói:
- Chiều bí thư Tưởng vừa hay có thời gian 20 phút.
Không phải 15 phút, cũng không phải nửa tiếng mà là 20 phút chả ngắn chả dài. Ngắn, 10 phút có lẽ có thể kết thúc đoạn nói chuyện. Dài, có lẽ sẽ kéo dài hơn 1 tiếng, phải xem nội dung cuộc nói chuyện và bầu không khí đó.
Tưởng Tuyết Tùng mỉm cười, không nói, gật đầu, lên xe. Cái hay của Bí thư Thành uỷ vẫn là phải đắn đo một chút, nhưng cử chỉ của anh ta đã nói rõ lời của Quan Doãn chính là ý tứ của anh ta.
Nếu nói vì đặt tên cho cây bonsai và ngăn cản Trịnh Thiên Tắc chỉ có thể tính là ải đầu của Quan Doãn. Vậy hắn thay Tưởng Tuyết Tùng ứng phó với việc báo cáo công việc của Quách Hiểu Húc chính là nhiệm vụ của thân là một thư ký số một thay bí thư thành uỷ làm. Hơn nữa rất hiển nhiên, đó chính là suy nghĩ trong lòng của Tưởng Tuyết Tùng.
Chờ nhóm mấy người lên xe đi, Tề Ngang Dương và Tô Mặc Ngu mới bước đi, về khách sạn. Người trước bàn rượu, Tô Mặc Ngu từ đầu chí cuối không nói câu nào. Trừ việc cúi đầu ăn cơm thì là lẳng lặng lắng nghe, trầm tĩnh như nước, như làn nước thu, nhưng sau đó, Tô Mặc Ngu lại thay đổi sự trầm mặc vừa, nụ cười như hoa đào nở rộ, xán lạn không gì sánh được.
Đúng vậy, mùi hương thoang thoảng mới rồi làm Quan Doãn buồn bực chính là mùi thơm của cây anh đào.
- Không nhìn ra Quan Doãn cũng rất là chu đáo.
Khuôn mặt đẹp đẽ nhỏ nhắn của Tô Mặc Ngu ngẩng lên, có lẽ do không quen với thời tiết khô lạnh của miền Bắc, cô hơi nhăn mũi, nghịch ngợm mà đáng yêu.
- Em còn giả vờ có thể dùng đũa bằng tay phải, nhưng lại vẫn bị anh ta nhìn ra tôi thuận tay trái. Anh ta có ý nhường em. Lần đầu tiên em gặp một người con trai miền Bắc chu đáo như thế.
- Cẩn thận tỉ mỉ là tố chất cơ bản của một người thư ký cần có.
Tề Ngang Dương vừa mới chú ý đến cử chỉ của Quan Doãn. Anh ta không thích thú với sự tỉ mỉ của Quan Doãn, mà là Quan Doãn có bao nhiêu tác dụng ở Hoàng Lương
- Tôi phục bố nhất là ánh mắt, trong ấn tượng, ông ấy chưa từng nhìn sai ai cả, nhưng tôi luôn cảm thấy cách nhìn của ông ấy về Quan Doãn thật sự là quá khuyếch trương.
- Bác Tề nói sao?
Tô Mặc Ngu muốn kéo tay Tề Ngang Dương, nhưng lại bị Tề Ngang Dương né tránh, cô ấy bĩu môi, ý không thích.
Tề Ngang Dương giả vờ không nhìn thấy, nói:
- Bố nói, đừng thấy Quan Doãn không có gốc rễ gì nhưng ánh mắt cậu ta độc đáo, tính cách chín chắn, cậu ta vừa vào Hoàng Lương, Hoàng Lương chắn chắn có thay đổi lớn! Quan trọng nhất là, đằng sau Quan Doãn, còn có một cao nhân chỉ điểm bí hiểm!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK