Rừng Thôn Ma
Lôi Cương bay lơ lửng trên rừng Thôn Ma, nhìn xuống phía dưới là mênh mông rừng rậm trong lòng cảm xúc dâng trào. Từ khi bước chân vào Huyết ngục, bắt đầu từ khu rừng Thôn Ma mà bản thân đã có sự thay đổi. Lúc này sự việc đã đi qua gần hai trăm năm mươi năm. Bản thân Lôi Cương cũng từ Kiếp Cương và đạt được đến Cương quân địa giai, trong mắt người thường đủ khiến cho họ vô cùng đố kỵ
Mười vị tiên thú tuy luôn lạnh như băng thế nhưng Lôi Cương cũng cảm thụ được bọn họ quan tâm thật sự. Và đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu trước khi ra khỏi Huyết ngục Lôi Cương đi tới rừng Thôn Ma lần này
Hắn từ từ đáp xuống mặt đất, chui vào trong rừng Thôn Ma, Lôi Cương nhìn khu rừng quen thuộc mà nhớ lại những gì trước đây. Sau đó hắn bay vào sâu trong rừng.
Sâu trong rừng Thôn Ma
Mười vị tiên thú ngồi xếp bằng trên mặt đất, bọn họ lạnh lùng nhìn người thanh niên cao ngất đứng trước mặt …….
“Lần này tại khe sấm chớp mưa bão thu hoạch cũng không tệ lắm hả” Thủ lĩnh Kim Viên nhìn Lôi Cương chậm rãi hỏi, ánh mắt không còn sắc bén như trước mà có phần ôn hòa hơn. Lôi Cương tu luyện cực nhanh làm cho mười người bọn họ đều kinh ngạc.
Lôi Cương gật đầu nói:”không sai” trong lòng thì cười gượng, đúng là không sai? Nếu như không có nguyên nhân, thì lúc này có thể nói những thu hoạch trong cái khe mưa bão sấm chớp là không gì sánh được.
“Tiểu tử. Tiểu Giác đâu? Lẽ nào hắn không đi tìm ngươi” Từ khi Lôi Cương đến nơi, Minh Diễm vẫn dùng thần thức dò xét xung quanh. Vốn tưởng rằng Tiểu Giác đang đùa giỡn bọn họ, ẩn nấp vào trong không gian, thế nhưng lâu như vậy không thấy bóng dáng của của Tiểu Giác đâu thì đó không phải là tính cách của nó.
Minh Diễm nói khiến chín vị lão nhân còn lại đồng loạt sửng sốt nhìn về phía Lôi Cương
Lôi Cương nao nao, Tiểu Giác lúc này đang bị giam hãm ở không gian giam cầm trong hạo huyền Lôi phủ, không thể đi tìm. Cảm nhận được sự nghi hoặc của các vị tiên thú, Lôi Cương nói: “Tiểu Giác không đáng lo ngại, lúc này hắn còn đang trong giai đoạn tu luyện”
Nghe Lôi Cương nói các tiên thú mới yên tâm, lập tức nghi ngờ và nhìn Lôi Cương nói: “Ngươi vào rừng Thôn Ma là vì chuyện gì? Lẽ nào ngươi lại có điều gì trắc trở?”
Lôi Cương cười gượng, chậm rãi nói: ”Lần này tiểu tử đến đây không phải để làm phiền mà là đến để cáo biệt các vị tiền bối ”
Mười vị tiên thú cùng sửng sốt, nghi ngờ nhìn Lôi Cương, “cáo biệt?”
Kim Viên sau một hồi sửng sốt thì nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Cáo biệt? Ngươi …”
“Tiền bối, tiểu tử phải ra khỏi Huyết ngục, lần trước tại khe sấm chớp mưa bão tiểu tử may mắn đã tìm được cách để ra khỏi Huyết ngục”. Lôi Cương thản nhiên nói, nhìn kỹ vẻ mặt mười vị tiên thú dường như để ghi nhớ tất cả bọn họ trong lòng. E là, từ biệt lần này, hắn và bọn họ sẽ không liên quan và cũng không bao giờ gặp lại nữa?
Mười vị thiên thú chấn động và cùng bật dậy, Khuôn mặt Kim Viên giật giật, thấp giọng nói: “Ngươi muốn ra khỏi Huyết ngục ư??”
Lôi Cương gật đầu
Mười vị tiên thú nhìn nhau, ánh mắt khiếp sợ dần biến đổi trở nên vô cùng phức tạp. Trong lòng bọn họ dần đã chấp nhận Lôi cương. Cây sinh mệnh đã nói rằng họ phải chiếu cố Lôi cương cho tốt, để cho hắn mạnh lên. Mặc dù cách của bọn họ làm dường như khiến cho Lôi cương không có khả năng tiếp thu. Nhưng trong lòng họ cũng không có gì lưỡng lự. Tất cả chỉ cần Lôi Cương mạnh lên là được. Mà lúc này họ cũng biết Lôi Cương ra khỏi Huyết ngục thì phản ứng đó của họ cũng là chuyện bình thường.
“Ôi chao, ngươi có thể rời khỏi Huyết ngục, đây là cơ hội trời cho ngươi. Nếu mãi ở Huyết ngục thì ngươi dù có tài giỏi mấy cũng sẽ như không. Chúng ta sẽ không cưỡng ép ngươi ở lại. Ngoài kia mới là thế giới của ngươi, chúng ta không thể chú ý đến ngươi nữa, ngươi phải nhớ kỹ ngoài kia không phải là Huyết ngục, ngươi có xảy ra chuyện gì chúng ta không thể âm thầm giúp đỡ ngươi, tất cả đều phải cẩn thận hành sự nghe. Lần này từ biệt, chẳng biết có khi nào chúng ta mới có thể gặp lại.” Kim Viên không hổ là người thấu hiểu tâm can con người, vị thâm trường lo lắng nói.
“Tiểu tử, ngươi ra bên ngoài tu luyện cho tốt. Ngươi là thiếu chủ của chúng ta , cũng không nên làm mất mặt của rừng Thôn Ma ”. Ánh mắt Minh Diêm phức tạp, giọng trầm ấm tiến lên vỗ vai Lôi Cương nói
“Thiếu chủ?” Lôi cương sững sờ, cho rằng mình đã nghe nhầm, vậy mà mười vị tiên thú lại bảo mình là thiếu chủ? Nhìn thần sắc và ánh mắt mười vị tiên thú trong lòng Lôi Cương bỗng nhiên suy nghĩ cái gì tới rồi sẽ tới, và vội vàng nói: “tiền bối, vậy…..”
“Ha ha! Hài tử! Tất cả lúc này đều không quan trọng nữa, ngươi phải ra khỏi huyết ngục, Đây là điều chúng ta thật không ngờ, nguyên bản kế hoạch không thực hiện được. Có điều, bên ngoài tuy rằng không loạn như Huyết Ngục nhưng vẫn phải cẩn thận nghe” Kim Viên bước tới, thanh âm hết sức ôn hòa Tám vị tiên thú còn lại nhìn Lôi Cương, cũng nói không nên lời.
“Thiếu chủ, vậy Tiểu Giác hắn ….cùng ra khỏi đây với người chứ?”Minh Diễm bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, thanh âm rung rung. Có thể thấy bọn họ lại thương yêu Tiểu Giác như thế nào...
Trong lòng Lôi Cương mềm nhũn, lúc này không có cách nào khác là mang Tiểu Giác đi theo và cáo biệt các vị tiên thú. Thấy sắc mặt Lôi Cương thay đổi liên tục, Kim Viêm thấp giọng nói: “lúc này tiểu Giác không có ở đây, nếu hắn tới, chúng ta sẽ … Ôi chao, không nói cũng được, bọn họ hai người đều có tiềm lực vô hạn, ngày sau sẽ có thành tích phi thường, đến lúc đó chúng ta muốn ngươi mang Tiểu Giác lại gặp mười lão già chúng ta”
Lôi Cương thở dài nhìn mười vị tiên thú trong lòng thầm cảm kích. Trong lòng bị chạm nỗi đau gật đầu nói: “các vị tiền bối, ngày sau tiểu tử nhất định sẽ mang Tiểu Giác quay lại tthăm các người.”
“Tiểu Giác, tiểu gia hỏa kia thích ăn linh thú hạch, ta ở đây có dự trữ rất nhiều. Cứ định chờ hắn tới thì cho hắn. Hiện tại …. đưa cho ngươi, ngày sau cho hắn ăn đi” Minh Diễm run rẩy lấy từ trong giới chỉ ra một đống linh thú hạch màu hồng.
Mà mặt khác, mấy vị tiên thú cũng làm như vậy…..Cáo biệt mười vị tiên thú, Lôi Cương nhanh chóng rời khỏi rừng Thôn Ma. Trong lòng Lôi Cương xúc động muôn phần. Lôi Cương đã đoán được suy tính của mười vị tiền bối. Tất cả những điều trước đây họ làm chỉ là để muốn cho hắn tiến tới. Trong lòng Lôi Cương rất phức tạp, chỉ muốn cho mình một cái tát vì lúc trước hắn chỉ biết oán hận bọn họ. Cảm nhận được tình cảm của các vị tiên thú đối với mình và quan tâm đến Tiểu Giác, Lôi Cương vô cùng xúc động. Rời khỏi rừng Thôn Ma một mình ngồi trên núi nhìn chăm chú vào không trung.
Ra khỏi huyết ngục, rốt cục là đã đạt được nguyện vọng, lúc này Lôi Cương có suy nghĩ sẽ quay trở lại tìm đại ca Lôi ma
Suy nghĩ của Lôi cương từ từ bay tới thôn trang nhỏ đã từng ở khi còn bé. Thần thức Lôi Cương lúc này vẫn chưa xác định địa điểm đến cụ thể nên để mặc cho tâm tưởng nhẹ hàng.
Chẳng bao lâu sau, Lôi Cương bỗng nhiên giật mình. Nhìn phía trước, sắc mặt hắn đột ngột thay đổi, khi thấy mình bị vây trong một không gian tối đen, bầu trời không còn chút ánh sáng.
Vậy…. Lôi Cương không khỏi nghĩ tới ý cảnh ẩn chứa trong mười sáu cây cột đá trong Hạo Huyền Lôi phủ. Suy nghĩ một lát, Lôi Cương hiểu rằng mình vô tình tiến vào trạng thái tu luyện. nhìn không gian trước mặt, Lôi Cương hiểu rằng trong đó có rất nhiều điều đáng quý. Vì vậy mà hắn vội vã từ từ chìm vào trong sự lĩnh ngộ.