Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía bắc của Khí thành là nơi toạ lạc của một thành chủ trong chín thế lực lớn. Gọi là phủ đệ, thực chất là một thế lực. Khí thành rất lớn, gần như phân nửa đều bị thế lực của thành chủ chiếm dụng. Thành chủ Khí thành, Đỉnh Lập Thiên, từ hơn mười năm trước, sau khi đánh một trận ở trong Hoả Đốt, lão bắt đầu chỉnh đốn thế lực, bồi dưỡng thế hệ nối nghiệp tiếp theo. Nghĩ đến chuyện có cơ hội tiến lên Khí tháp tầng thứ sáu, Đỉnh Lập Thiên và tám vị lãnh chúa đều động tâm. Nơi thấp nhất ở Khí tháp tầng thứ sáu nghe đồn linh khí còn mạnh gấp chục lần so với Khí tháp tầng thứ năm. Hơn nữa, uy phong của Khí tháp tầng thứ sáu ẩn chứa ý cảnh luyện khí mà bọn họ luôn thèm khát. Bọn họ đã dừng lại ở lục tinh lâu lắm rồi, nhưng luyện khí hoàn toàn không phải chỉ dựa vào tu vi, dễ dàng tăng lên cấp tinh, mà còn cần đến ngộ tính và đổ nhiều mồ hôi công sức nữa.

Đỉnh Lập Thiên đã có người nối nghiệp, hiện đang nói rõ toàn bộ công việc trong Khí thành cho kẻ đó hay.

“Minh nhi, Khí thành có điểm khác biệt so với các thế lực khác trong chín thế lực lớn. Không chỉ có giao dịch cùng tám thế lực lớn khác quanh cổng thành, mà thực lực của Khí thành ta vượt trội hơn bọn họ, dù sao tháp Tụ Linh cũng thuộc về Khí thành ta. Bọn họ có muốn đi vào trong đó cũng phải có được sự đồng ý của lão phu. ” Đỉnh Lập Thiên ôn hoà, nhìn chăm chú người thanh niên trước mặt, nói.

Người thanh niên này lớn nên tại Khí tháp tầng thứ năm, tên là Khải Minh. Nhờ có tư chất xuất chúng, được Đỉnh Lập Thiên coi trọng, thu nhận làm đệ tử. Tuy rằng tất cả mọi người trong Khí tháp đều là người của Khí tông, nhưng những người sinh ra ở tầng thứ năm của Khí tháp, ngoài một số người có kẻ giật dây sau lưng, còn lại tất cả đều có xuất phát điểm rất thấp, đều chỉ làm những công việc vặt trong Khí thành, kiếm thêm tiên thạch mua bí kíp tu luyện. Khải Minh vốn dĩ là một người trong số đó, có điều cơ duyên may mắn, y ngẫu nhiên được Đỉnh Lập Thiên coi trọng, thu nhận làm đệ tử chân truyền.

“Sư tôn, mấy năm nay, người đều an bài Minh nhi lo chuyện bên trong thành. Có phải người định đi đâu hay không? ” Khải Minh thấp giọng, miễn cưỡng nói, nhìn chằm chằm Đỉnh Lập Thiên. Khải Minh đã sớm đoán ra có chuyện gì đó nhưng lại không dám hỏi thẳng. Ngày hôm nay, y mới lấy hết dũng khí ra hỏi.

Đỉnh Lập Thiên thầm thở dài, nhìn Khải Minh, nói: “Minh nhi, sư tôn muốn đến Khí tháp tầng thứ sáu, chuyện Khí thành ngươi phải để ý, chăm sóc a. ”

“Khí tháp tầng thứ sáu? ” Ánh mắt Khải Minh sáng ngời, y mừng rỡ, rồi chợt lại buồn rầu. Đỉnh Lập Thiên có thể đến Khí tháp tầng thứ sáu là chuyện tốt, nhưng Khải Minh vốn đã quen dựa dẫm vào Đỉnh Lập Thiên, giờ nghe lão nói như vậy, nhất thời y không thể thích ứng kịp.

“Sư tôn, tu vi của Minh nhi còn thấp, e rằng không thể quản nổi Khí thành. Minh nhi không muốn bỏ mặc bao tâm huyết của sư tôn. Sư tôn, Khí thành vượt ngoài năng lực của Minh nhi, đệ tử sợ…” Khải Minh chậm rãi nói.

“Minh nhi, có biết vì sao sư tôn lại chọn ngươi không? ” Đỉnh Lập Thiên nháy mắt trở nên nghiêm túc, trừng mắt, nhìn Khải Minh nói.

Khải Minh lắc đầu.

“Còn nhớ lúc trước vi sư gặp ngươi như thế nào không? ” Đỉnh Lập Thiên chậm rãi nói.

Khải Minh gật đầu, thận trọng nghe Đỉnh Lập Thiên nói. Y biết rõ, Đỉnh Lập Thiên nói vậy chắc chắn là có dụng ý gì đó.

“Ngươi và tên hài tử Lý Hiếu kia bị một tên tiểu tử lớn hơn các người vài tuổi đánh. Thấy Lý Hiếu bị đả thương, ngươi đã nổi giận, đánh bại người kia, để trả thù, ngươi còn lấy đá đập chết người kia. Ngươi còn nhớ không? ” Đỉnh Lập Thiên nhìn Khải Minh, ánh mắt lạ lùng.

Khải Minh gật đầu, ánh mắt phức tạp.

“Lúc trước, vi sư thu nhận ngươi, là bởi bản tính hoang dã của ngươi, vì thấy ngươi là người rất cứng cỏi. Đáng tiếc mấy năm nay, sự hoang dã của ngươi, tính quyết đoán trong ngươi đã dần dần biến mất, khiến vi sư hết sức thất vọng. ” Đỉnh Lập Thiên thở dài, lẩm bẩm, nói.

“Sư tôn, Minh nhi sai rồi. Minh nhi vẫn cho rằng có sư tôn che chở, Minh nhi chỉ cần chịu khó tu luyện cho tốt, sớm có thể hiếu kính với sư tôn. Có điều, Minh nhi cũng hiểu được ý sư tôn. Minh nhi nhất định sẽ khôi phục bản tính hoang dã và sự quyết đoán trước đây! Nhất định không phụ sự kỳ vọng của sư tôn! ” Khải Minh quỳ xuống đất, kiên định nói.

“Minh nhi, ngươi có thể hiểu được là tốt rồi. Chỉ cần ngươi có được sự quyết đoán như trước đây, vi sư tin rằng nhất định ngươi có khả năng nắm giữ Khí thành. Lúc đó, sư tôn mới có thể an tâm vào Khí tháp tầng thứ sáu. ” Đỉnh Lập Thiên nâng Khải Minh dậy, tán thưởng.

“Đi? Nếu ngươi đi, những tiên thú đã chết của ta biết phải tìm ai đây? ” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cả Khải Minh và Đỉnh Lập Thiên cùng biến sắc. Khải Minh đứng chắn trước mặt Đỉnh Lập Thiên, nhìn bốn phía, thấp giọng quát: “Là đạo hữu phương nào? Vì sao không đường đường chính chính xuất hiện? Sao lại lén lút nghe trộm? ” ==luongsonbac. Com==

Sắc mặt Đỉnh Lập Thiên nhợt nhạt. Lôi Cương tuy rằng giờ đã có được thân thể hoả huyền, nhưng giọng nói của hắn không hề thay đổi. Mới đầu Đỉnh Lập Thiên chỉ cảm thấy giọng nói này hơi quen, nhưng những gì Lôi Cương nói khiến lão nhanh chóng nhớ ra chủ nhân của giọng nói này, nhớ lại trận chiến cùng chín đại lãnh chúa ở Hoả Đốt trước đây.

“Ngươi là Lôi Cương? ” Đỉnh Lập Thiên nói mà không thể tin được. Một gã tiểu tử đạo tiên dưới cấp thần khí sao có thể còn sống được? Cho dù là Đỉnh Lập Thiên thì chắc chắn cũng phải chết rồi. Đỉnh Lập Thiên kéo Khải Minh đang đứng trước mặt, khẽ quát: “Minh nhi, lui ra! ”

Cách đó mười thước trước mặt hai người, một bóng người mặc áo bào đen từ từ xuất hiện. Người này chính là Lôi Cương. Hắn không muốn đánh rắn động cỏ, nên đã đích thân đi vào sâu trong Khí thành tìm thành chủ Khí thành, Đỉnh Lập Thiên.

Lôi Cương tung áo bào đen lên, để lộ làn da trắng như tuyết. Ngoại hình quỷ dị của hắn khiến Khải Minh và Đỉnh Lập Thiên hít sâu một hơi lạnh, khiếp sợ nhìn. Khải Minh càng hoảng sợ hơn, thế gian này sao lại có người quái dị như vậy? Toàn thân da thịt trắng như tuyết, trong đôi mắt còn có hai ngọn lửa trắng rực cháy? Thật sự là một người khủng khiếp, khí tức thật đáng sợ!

“Ngươi…. Ngươi…Ngươi…Thân thể hoả huyền? Làm sao có thể? ” Đỉnh Lập Thiên nhìn chằm chằm dáng dấp Lôi Cương, đến nói còn không nổi. Lão vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm Lôi Cương.

“Ha ha, ta có được thân thể hoả huyền này còn phải cảm tạ chín thế lực lớn các ngươi nhiều. ” Lôi Cương cười lạnh nói. Hắn bước lên trước một bước, toàn thân áo bào đen phát ra ánh lửa màu trắng. Nhiệt độ xung quanh đột nhiên bốc lên cao. Hắn nhếch miệng cười gằn nhìn Đỉnh Lập Thiên lần nữa, nói: “Giết ta để được vào Khí tháp tầng thứ sáu, thiếu chủ Khí tông quả nhiên không hổ là thiếu chủ. Đáng tiếc, phải xem ngươi có còn mạng vào Khí tháp tầng thứ sáu hay không đã! ” Lôi Cương cười lạnh, nói.

Đỉnh Lập Thiên hít một hơi, dường như sợ hãi đến mức không còn có thể kiêu ngạo được nữa. Lão nhận ra khí thế bức người phát ra trên người Lôi Cương, khiến lão cơ hồ muốn bỏ chạy. Hoả huyền này dư sức thiêu rụi lão a. Lúc này, Đỉnh Lập Thiên truyền âm nói: “Đi, Minh nhi, đi mau, người này quá mạnh, không thể đối đầu với hắn được đâu! ”

Đỉnh Lập Thiên chắn trước mặt Khải Minh. Khải Minh nhanh chóng biến sắc, nhưng rốt cuộc y vẫn hung hăng cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Lôi Cương, nói: “Sư tôn, Minh nhi không đi. Minh nhi không thể để sư tôn bị uy hiếp được. Không có sư tôn sẽ không có Minh nhi! ”

“Ngươi!! ” Đỉnh Lập Thiên quay đầu, tức giận nhìn Khải Minh, nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của y, Đỉnh Lập Thiên nháy mắt tựa như già đi vài tuổi. Lão quay đầu nhìn Lôi Cương, thở dài: “Lúc trước, chúng ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Nhưng trước khi động thủ, lão phu cầu xin đạo hữu tha thứ cho đồ nhi của ta. Đỉnh Lập Thiên ta nguyện ý chịu sự trừng phạt của ngươi! ”

“Ngươi tưởng Lôi Cương ta là người ngu xuẩn sao? Để đồ nhi của ngươi đi, chờ đến lúc tu vi của hắn thăng tiến rồi tìm ta báo thù sao? ” Lôi Cương vươn tay phải, “vù” một tiếng, một ngọn lửa màu trắng xuất hiện trong tay hắn. Không gian lần nữa nóng lên. Đỉnh Lập Thiên nhìn ngọn lửa trắng, mặt mày tái nhợt. Khải Minh căm tức, nhìn chằm chằm Lôi Cương.

“Hoả…Hoả huyền. Ôi chao, đạo hữu, xin hãy niệm tình Khải Minh còn nhỏ tuổi, tha cho y một mạng đi. ” Đỉnh Lập Thiên khẩn cầu nói.

“Sư tôn, đừng cầu xin hắn, cùng lắm là liều mạng thôi! ” Khải Minh khàn giọng nói.

“Ta có thể cho các ngươi lựa chọn, hai người các ngươi cũng không nhất định phải chết! ” Lôi Cương thu lại hoả huyền, nhìn Đỉnh Lập Thiên. Không ngờ ở Khí tháp tầng thứ năm này hắn còn có thể nhìn thấy thứ tình thâm nghĩa trọng như vậy, khiến Lôi Cương phải nhìn bọn họ bằng cặp mắt khác. Đến lúc sinh tử mà bọn họ còn có thể như vậy, thế gian này quả là hiếm có a.

Hàng lông mày của Đỉnh Lập Thiên giãn ra, lão vội nói: “Đạo hữu, chẳng hay ngài có yêu cầu gì? ” Đây là cơ hội sống sót duy nhất, Đỉnh Lập Thiên nhất định phải nắm chắc lấy. Đối mặt với hoả huyền, lão không có chút chiến ý nào. Nghe nói đến cường giả đạo thần còn không dám làm gì, hoả huyền này đủ sức thiêu đốt các cường giả dưới đạo thần đến xương cốt cũng chẳng còn gì a.

“Giao hồn huyết ra đây! ” Lôi Cương thản nhiên nói. Hắn nhếch miệng cười tà dị. Để sẵn sàng nghênh chiến với thiếu chủ Khí tông Long Thiên, hắn nhất định phải chuẩn bị sức mạnh thật đầy đủ ở Khí tháp tầng thứ năm này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK