Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Cương cầm trong tay cây chùy khổng lồ chẳng khác nào một người khổng lồ cao ngất tầng mây. Toàn bộ sức mạnh của hắn dốc vào trong cây chùy, hướng về phía trước, đánh một chùy xuống. Một chùy này ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp của Lôi Cương chẳng khác nào thái sơn áp đỉnh tấn công toàn bộ bộ tộc Bạch Hổ phía dưới thành.

Tất cả tộc nhân của bộ tộc Bạch Hổ đều khiếp sợ. Bọn họ có thể cảm nhận được một chùy này ẩn chứa sức mạnh như thế nào, lại càng cảm nhận được nguy cơ chết người đang bao phủ toàn thân. Nhìn cây chùy khổng lồ chỉ còn nháy mắt nữa là đến nơi, bọn họ quên cả bỏ chạy. Cây chùy quá lớn, gần như bao phủ một nửa thành tổng bộ. Nếu như một chùy này giáng xuống, bộ tộc Bạch Hổ chắc chắn tử thương vô số!

Hổ Khiếu tái mét mặt nhìn cây chùy giáng xuống. Lão hết sức khiếp sợ, nếu như cây chùy này hạ xuống, bộ tộc Bạch Hổ của lão chắc chắn sẽ tổn thương nguyên khí trầm trọng, rất có thể sẽ bị các thần thú khác dòm ngó. Lão không chút do dự nhún người, thân thể nhanh chóng hóa lớn, cuối cùng hóa thành cả vạn trượng. Toàn bộ thân thể khổng lồ của lão bao trùm lấy tổng bộ thành, ngăn cản nhát chùy này của Lôi Cương. Nhưng Hổ Khiếu đã đánh giá thấp sức mạnh có trong một chùy này của Lôi Cương, cũng có thể nói lão đã đánh giá thấp sức mạnh cơ thể kinh khủng của hắn.

-Rầm rầm.

Từng đợt tiếng nổ rền vang lên. Một quyền của Lôi Cương nổ trên lưng Hổ Khiếu ẩn chứa sức mạnh cường đại. Hổ Khiếu bị đánh văng xuống mặt đất, thân thể khổng lồ của lão đè nặng, khiến cả tòa thành nát vụn. Vô số tộc nhân cũng theo đó mà bị đè xuống, rất nhiều người bị tử thương. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tòa thành đã đứng vững vô số năm đã hóa thành một đống phế tích. Rất nhiều tộc nhân tộc Bạch Hổ nằm lẫn trong đống phế tích. Một chùy này của Lôi Cương đã làm mặt đất nứt rời, Hổ Khiếu vì ngăn chặn một đòn này cũng bị thương không nhẹ.

-Ngao…

Hổ Khiếu ngửa mặt lên trời, rít gào phẫn nộ. Thân thể khổng lồ của lão nhanh chóng thu nhỏ lại. Lão nén đau bay đến phía thân thể cao nghìn trượng của Lôi Cương, đôi mắt lão đỏ ngầu, rực máu. Lão là tộc trưởng bộ tộc Bạch Hổ xếp vị trí thứ ba trong mười đại thần thú, giờ lại bị một người lão khinh thường đánh trọng thương cả bộ tộc của lão, bảo sao lão không nổi giận cho được? Bộ chiến giáp màu vàng kim bao phủ toàn thân lão lúc ẩn lúc hiện, chính nhờ bộ chiến giáp này mà hầu hết sức mạnh của thanh cự chùy mới được cản lại, nếu không thương thế của lão hẳn đã nặng hơn rất nhiều rồi. Lão ngửa mặt lên trời, rít gào, cả trời đất rung lên. Một luồng áp lực mạnh mẽ bao phủ toàn bộ không gian, không gian theo tiếng rít gào này cũng như sôi lên, xuất hiện vô số sấm sét chẳng khác nào Lôi trì.

-Rống!

-Rống!

-Rống!

Một tiếng rít gào không ngừng vang lên. Người của tộc Bạch Hổ phía dưới đều giật mình tỉnh giấc, phẫn nộ rít gào theo. Tất cả đều biến thành thú, nhìn Lôi Cương cao nghìn trượng mà rống giận, có điều bọn họ vẫn chưa tấn công. Nếu tin tức cả bộ tộc Bạch Hổ bao vây tấn công một người thì mặt mũi của bộ tộc để đâu đây?

Ngay khi bọn họ còn đang rít gào, Lôi Cương đã lần nữa giáng một chùy nữa từ trong tay xuống, trực tiếp đánh thẳng vào Hổ Khiếu.

Hổ Khiếu nhíu mày, cái đầu hổ của lão bất ngờ lao ra, một luồng sáng năm màu từ đó phun ra. Hổ trảo của lão vung về phía không trung, khiến cả không gian như gập gãy. Hổ trảo khổng lồ vô hình nghênh đón đòn tấn công của cây chùy. Thân thể lão nhanh chóng biến mất tại chỗ. Bị luồng sáng năm màu cùng hổ trảo tấn công, thanh cự chùy của Lôi Cương sững lại, sức mạnh cường đại do đôi bên va chạm khiến người hắn tê rần, lực phản chấn cường đại làm hắn phải thối lui một bước.

Lôi Cương vừa lùi lại, một sự uy hiếp bao phủ toàn thân hắn. Hắn cảnh giác quan sát bốn phía, bỗng nhiên một luồng sáng năm màu nhanh chóng bắn tới Lôi Cương. Hắn vung cự chùy đỡ lấy ánh sáng năm màu, nhưng sự nguy hiểm vẫn chưa hết. Chợt, Lôi Cương giật mình, nhanh chóng quay đầu nhìn phía sau, lại phát hiện cái đầu hổ năm màu khổng lồ đã há cái miệng lớn. Không đợi Lôi Cương có bất cứ phản ứng gì, cái miệng này liền nuốt lấy hắn.

-Rầm rầm ầm!

Lôi Cương chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cường đại khiến toàn thân hắn nổ tung. Luồng sức mạnh này điên cuồng phá nát da thịt hắn, phá nát mỗi một tấc trên cơ thể hắn. Sự đau đớn khiến hắn không nhịn nổi kêu la thảm thiết, hắn vơ cự chùy điên cuồng tấn công phía dưới.

Luồng sáng năm màu này vừa biến mất, Lôi Cương đã chỉ còn trơ lại bộ cốt hài. Bộ cốt hài cao to chẳng khác nào một vị thần xương khô. Da thịt toàn thân hắn đã bị nguồn sức mạnh kinh khủng kia phá tan nát, bộ cốt hài tỏa ra ánh sáng sáu màu, tạo thành một quầng sáng bao phủ lấy Lôi Cương. Lần này, bộ cốt hài Thái Cổ đã cứu lấy một mạng cho hắn. Sự cường đại của cốt hài đệ tử Thái Cổ đã đạt đến mức cường giả đỉnh đại tôn cũng không thể công phá nổi, có thể thấy được bộ tộc Thái Cổ khi xưa được gọi là chủng tộc vô địch cũng không hề sai!

Giọng nói của Hổ Khiếu chậm rãi xuất hiện trước mặt Lôi Cương. Lúc này, lão đã hóa thành một con bạch hổ cao nghìn trượng. Lão nhìn Lôi Cương chỉ còn trơ lại bộ cốt hài mà khiếp sợ. Không phải lão sợ thực lực của Lôi Cương mà là sợ bộ cốt hài của hắn. Từ đôi mắt của lão ánh lên vẻ sợ hãi và bất ngờ, không thể tin nổi.

Lôi Cương cố nén lại cơn đau, đôi mắt hắn ánh lên tia sáng sáu màu nhìn chằm chằm vào Hổ Khiếu. Sát khí toàn thân hắn toát ra, bao phủ nửa bầu trời, khiến cả không gian như sôi lên.

-Dừng lại, đạo hữu!

Hổ Khiếu đã hóa lớn đột nhiên nhìn Lôi Cương, cao giọng quát. Lúc này, khuôn mặt của lão không còn chút nào phẫn nộ và oán hận nữa, tất cả chỉ còn là sự sợ hãi và kinh khiếp.

Lôi Cương coi như không nghe thấy gì. Bộ cốt hài bắn ra ánh sáng rực rỡ, nếu như có ai nhìn kỹ sẽ thấy một luồng sáng sáu màu như từng tia sóng gợn nhanh chóng chảy vào trong song chưởng của Lôi Cương. Ánh sáng của cây chùy khổng lồ càng thâm rực rỡ, gần như khiến cả không gian có sáu màu theo. Không gian vốn trong lành giờ cũng u ám đi.

-Đạo hữu, ta tình nguyện giao ra bảy phần nguyên thạch!

Hổ Khiếu thấy thế, run lên, cao giọng quát. Người của tộc Bạch Hổ bên dưới nghe thấy thế đều nhìn Hổ Khiếu, tất cả đều hết sức kinh ngạc, không hiểu vì sao tộc trưởng lại muốn bỏ ra số nguyên thạch ấy?!

-Giao ra hay không cũng tiếp một chùy này đi!

Giọng nói của Lôi Cương ầm ầm vang lên, trong cây chùy khổng lồ chợt có tiếng mãnh thú rống giận. Một con mãnh thú khổng lồ thoáng ẩn hiện xuất hiện. Con mãnh thú này chẳng khác nào một ngọn núi lớn, sát khí dày đặc bao phủ bốn phía. Lôi Cương gầm lên giận dữ, một chùy chẳng khác nào sấm sét giáng xuống Hổ Khiếu.

Hổ Khiếu tái mét mặt mày, một luồng sáng năm màu bao phủ toàn thân lão. Bộ chiến giáp màu vàng một lần nữa lại phát sáng chói mắt, cơ hồ chỉ nhìn thấy một ngọn núi lớn tấn công Hổ Khiếu.

-Ầm ầm rầm!

Đúng vào giờ khắc này, cả trời đất dường như đều bị hủy diệt. Mặt đất bị chấn động rung chuyển dữ dội. Một luồng khí vô hình lan ra khắp không gian, tạo thành một hình tròn lan ra tám phương bốn hướng. Mặt đất đột nhiên cũng chấn động, đẩy văng người của bộ tộc Bạch Hổ đang nằm trên đó đi. Cả đám người phun máu tươi, hôn mê. Cả Bạch Hổ Tinh như bị đẩy xô đi, thân thể Hổ Khiếu bị giáng xuống, sâu dưới mặt đất cả nghìn trượng.

Lôi Cương cũng bị luồng lực này chấn động, phải rút lui hơn mười trượng mới dừng lại nổi. Bộ cốt hài của hắn đã xuất hiện một chút máu thịt, sinh cơ bừng bừng lan ra khắp cơ thể hắn. Lôi Cương nhanh chóng phục hồi lại cơ thể, nhắm chặt mắt nhìn mọi chuyện phía dưới. Lúc này, đầu của hắn đã hồi phục dáng dấp ban đầu, chỉ có điều, thân thể hắn vẫn còn là một bộ xương khô.

Lúc này, từ bên dưới bỗng có một người bay ra. Người này toàn thân rách rưới, nhếch nhác, mặt mày tái nhợt. Mái tóc dài lúc trước giờ đã bám đầy đất và cỏ. Toàn thân lão dính đầy máu tươi, mơ hồ vẫn thấy từng mảnh nhỏ màu vàng còn sót lại của bộ chiến giáp. Người này chính là Hổ Khiếu. Bộ chiến giáp màu vàng đã bị cây chùy khổng lồ xé nát vụn thành từng mảnh nhỏ! Hổ Khiếu đã bị trọng thương!

-Ngươi còn giữ lời nói lúc trước hay không?

Lôi Cương nhìn Hổ Khiếu, cao giọng quát. Hắn đứng trên không, chẳng khác nào một chiến thần bất bại.

Đôi mắt của Hổ Khiếu chợt co lại, nhìn Lôi Cương vẫn không chút xây xước, khiếp sợ. Lão tái nhợt mặt mày, thầm do dự. Bảy phần nguyên thạch vốn không phải là ít, sao lão có thể bằng lòng được? Nhưng nghĩ đến bộ cốt hài lúc trước, Hổ Khiếu không biết làm sao nữa. Bộ tộc Bạch Hổ có cường thịnh cũng phải đối mặt với người không thể đắc tội được. Hổ Khiếu thật không ngờ Lôi Cương lại chính là một trong những người không thể đắc tội ấy, khó trách vì sao hắn lại có thể tương giao với lão tổ tông của Kỳ Lân, thảo nào Thần Loạn Tinh lại phong hắn làm thiếu chủ. Giờ Hổ Khiếu đã hiểu mọi chuyện.

Một lúc lâu sau, Hổ Khiếu cắn răng nói:

-Có!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK