Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Cương nhanh chóng bắt được vẻ thất vọng trong mắt lão giả, nhưng hắn vẫn chưa có ý định bán lắm. Hắn hiểu rõ đạo lý người có công lại bị khép tội là như thế nào. Lúc này, hầu hết mọi người trong đại sảnh đều đang bàn chuyện ở tinh Thiên Sát, vẫn chưa có bao nhiêu người chú ý đến hắn. Lôi Cương nhanh như chớp đưa Vạn Niên Căn cho lão giả, lão cũng lấy ra một giới chỉ đưa lại cho hắn. Thần thức của Lôi Cương tiến vào trong đó, có năm viên Hồn châu đen sì, to bằng nắm tay nằm trong đó. Lôi Cương cảm động nhìn lão giả, vốn dĩ lão không cần đưa giới chỉ kia cho hắn nhưng lão cũng hiểu được tình cảnh của hắn hiện tại, nếu như tùy tiện đưa năm viên Hồn châu ra, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của hầu hết các tu luyện giả. Khi đó, Lôi Cương nhất định sẽ phải đề phòng với rất nhiều những kẻ tham lam.

-Lão phu tên là La Thiên Minh, là chưởng quỹ chuyên về giao dịch của thành Thiên Chấn. Sau này còn có Vạn Niên Căn như vậy, tiểu huynh đệ nhớ nhớ đến lão phu nhé.

Lão giả cười ha ha nói, đôi mắt sang lấp lánh híp lại.

Lôi Cương hết sức ngạc nhiên nhìn La Thiên Minh. Hắn không ngờ lão giả xấu xí này lại là chưởng quỹ của Hội giao dịch. Trầm ngâm chốc lát, Lôi Cương cười nói:

-Nhất định, nhất định rồi. La lão ca, có điều tiểu đệ không hiểu, hội giao dịch chẳng phải đã có Vạn Niên Căn rồi sao? Vì sao còn muốn…

Lôi Cương hiểu rất rõ địa vị của La Thiên Minh này, chính vì vậy, hắn rất muốn kết thân với lão.

Vẻ tươi cười trên mặt La Thiên Minh nháy mắt sững lại, nhưng rất nhanh lão lại cười, nụ cười càng điềm đạm hơn trước. Lão nói:

-Lão ca thu mua với danh nghĩa cá nhân thôi. Hơn nữa, hội giao dịch từ lâu đã không trữ hàng rồi. Có lẽ mấy ngày nữa thôi, Vạn Niên Căn sẽ không còn có tên trong hàng giao dịch nữa.

Nói chuyện với La Thiên Minh một lúc xong, Lôi Cương rời khỏi hội giao dịch. Hiện tại, hắn đã có được sáu Hồn châu, đủ cho hắn hấp thụ trong một thời gian. Có được Vạn Niên Căn và thảo dược này, tạm thời Lôi Cương không còn phải lo lắng chuyện Hồn châu nữa.

Vừa ra khỏi hội giao dịch, Lôi Cương bị một gã cao lớn xuất hiện chặn đường. Hắn nghi hoặc ngẩng đầu. Trước mặt hắn là một gã nam tử trung niên có vẻ mặt uy nghiêm, lưng hùm vai gấu, đôi mắt gã hết sức bất lương nhìn hắn chằm chằm. Lôi Cương sửng sốt, hắn chưa hề gặp người này cơ mà? Lôi Cương xoay người bước qua nam tử trung niên.

-Đứng lại!

Nam tử trung niên quát lên.

Lôi Cương biến sắc. Một luồng áp lực mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, chẳng khác nào một ngọn núi ép xuống. Lôi Cương nghiêm nghị quay đầu nhìn người nam tử trung niên, thấp giọng nói:

-Đạo hữu, ngươi làm vậy là có ý gì?

-Hừ, ngươi đánh chết ba người sư đệ Thiết Ưng của ta, chẳng nhẽ ngươi tưởng vào Tây Tháp Tinh là có thể trốn khỏi bị truy sát sao?

Nam tử trung niên lạnh lùng, quát lớn. Khuôn mặt gã hết sức cuồng ngạo, tự tin, gã giương ánh mắt lạnh nhìn chằm chằm vào chữ “Lôi” trên trán Lôi Cương.

-Người này là ai? Có thể buộc chấp pháp Thiết Tiệm của thành Thiên Chấn đích thân đến tìm hắn vậy?

-A, là hắn à. Hắn chẳng phải chính là tiểu tử đã đánh chết ba vị sư đệ của chấp pháp Thiết Tiệm sao? Làm sao hắn lại có thể là cương thần huyền giai được? Làm sao có thể thế được? Bằng vào tu vi của hắn làm sao có thể thắng được ba vị sư đệ của chấp pháp Thiết Tiệm được?

Các tu luyện giả ở xung quanh đều kinh ngạc thốt lên. Điều khiến không ít người ở đó không thể hiểu được chính là Lôi Cương chỉ là cương thần huyền giai thì làm sao có thể đánh chết được các cao thủ hỗn độn hoàng giai đây?!

-Thảo nào hắn có thể đánh bại ba người Thiết Ưng, hóa ra là Thần sứ đại nhân. Có điều, ở Tây Tháp Tinh này ngoài Thần sứ là cao thủ cấp đỉnh ra thì những thần sứ là cao thủ cấp hỗn độn thiên giai bình thường cũng chẳng có tác dụng gì hết cả.

Có người cố ý khiêu khích nói, đương nhiên, nhiều người trong số bọn họ cũng đố kỵ với Lôi Cương. Cho dù nói thế nào thì thân phận Thần sứ cũng là thứ rất nhiều người mơ ước.

Càng lúc càng có nhiều tu luyện giả tập trung lại xem cảnh náo nhiệt. Hầu hết bọn họ đều nhìn Lôi Cương vừa châm biếm, vừa đố kỵ.

Vẻ mặt Lôi Cương vẫn hết sức ung dung nhưng trong lòng hắn lại hết sức đề phòng. Thiết Tiệm này đích thân tìm hắn ở thành Thiên Chấn quả không phải chuyện tầm thường. Nhìn Thiết Tiệm, Lôi Cương thầm cảm giác bất lực, chỉ dựa vào bản thể, hắn căn bản không thể thắng nổi người này. Tu vi của người này không kém gì Lý Long, cao thủ như vậy, làm sao hắn có thể đối đầu nổi đây? Lúc này, Lôi Cương thầm tính toán, mắt nhìn Thiết Tiệm, hắn nói:

-Nói vậy, ngươi chính là chấp pháp Thiết Tiệm sao? Ba người Thiết Ưng khinh người quá đáng, có chết cũng chưa hết tội!

-Ngươi đúng là điếc không sợ sung!

Thiết Tiệm biến sắc, phẫn nộ quát lên. Một quyền của hắn như sấm sét giáng xuống Lôi Cương.

Lôi Cương nhanh chóng rút lui lại mấy trượng, cười khẩy nói:

-Thế nào, không phải chấp pháp Thiết Tiệm cho rằng bản thân có tu vi đỉnh hỗn độn địa giai nên định khi dễ tại hạ là cương thần huyền giai đấy chứ? Bất chấp cả thân phận chấp pháp của đạo hữu a.

Thiết Tiệm sửng sốt nhìn Lôi Cương đã ở cách xa gã hơn mười trượng mà thất kinh, tốc độ thật nhanh a! Nhưng nghe Lôi Cương nói thế, khuôn mặt của gã lại ngượng nghịu, nhìn hắn chằm chằm. Đúng vậy, nếu bây giờ gã đánh chết Lôi Cương, thì gã sẽ không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa. Lôi Cương giờ đã trở thành đệ tử của Tây Tháp Tinh, như vậy, Thiết Tiệm cũng buộc phải kiêng nể vài phần. Dù sao gã cũng chỉ là một chấp pháp, cũng không có quyền sinh sát như của thành chủ. Nhưng nếu muốn Thiết Tiệm buông tha không giết Lôi Cương thì lại không thể được.

-Hơn nữa, cho dù chấp pháp ngươi có giết ta, thì cũng không phải là thắng về võ. Chi bằng, chấp pháp cho ta một nghìn năm. Một nghìn năm sau, ta sẽ chủ động khiếu chiến ngươi ở thành Tử Vong. Như vậy, sẽ không có chút tác hại nào với chấp pháp ngươi, bởi đó là ta khiêu chiến ngươi. Nếu như ta có chiến bại thì cũng là do ta không biết tự lượng sức mình, có bị trừng phạt cũng là đúng tội thôi.

Lôi Cương ung dung nói. Hắn chọc giận Thiết Tiệm, không phải bởi hắn lỗ mãng, mà là đã có suy tính kỹ càng. Hắn biết, muốn Thiết Tiệm từ bỏ không giết hắn là chuyện không thể nào, chẳng bằng lấy lùi làm tiến, đưa ra ước hẹn một nghìn năm. Ít nhất, trong một nghìn năm nay, hắn cũng có thể gia tăng sức mạnh, chưa kể, sau một nghìn năm nữa, cho dù hắn có không đánh lại Thiết Tiệm, thì Lôi Cương cũng có thể triệu hồi Lục Hoàng và phân thân. Khi đó, ai thắng ai bại còn chưa biết được, hơn nữa, quan trọng nhất là, chỉ cần Thiết Tiệm đồng ý, thì chuyện treo giải thưởng kia cũng sẽ biến mất, hắn cũng không cần phải luôn lo lắng chuyện bị các đệ tử khác âm thầm ra tay nữa.

Thiết Tiệm ngưng thần, trầm ngâm suy nghĩ, đôi mắt gã thoáng vẻ châm chọc. Gã cười lạnh, nói:

-Được! Bản chấp pháp cho ngươi một nghìn năm. Khặc khặc, bản chấp pháp thật muốn xem thử, một tiểu tử huyền giai có thể trong một nghìn năm đấu lại được bản chấp pháp hay không! Tiểu tử, một nghìn năm này, sẽ không có kẻ nào dám động đến ngươi hết.

Các tu luyện giả ở xung quanh đó ngẩn người, nhìn Lôi Cương chẳng khác nào nhìn một kẻ đần độn. Một tiểu tử huyền giai mà muốn nghìn năm sau thắng được cao thủ đỉnh hỗn độn địa giai sao? Người này không phải kẻ đầu óc bất bình thường thì là gì? Có điều, bọn họ đều bội phục hắn, bất kể một nghìn năm sau kết quả thắng bại thế nào, Lôi Cương đều đã bình yên vô sự sống thêm được một nghìn năm. Trong một nghìn năm nay, chấp pháp Thiết Tiệm hiển nhiên sẽ không động đến hắn.

-Tiểu tử, nhớ kỹ lời hẹn một nghìn năm sau.

Thiết Tiệm cười nhạt, chậm rãi biến mất. Gã hiểu được dụng ý của Lôi Cương, nhưng cho dù là ai, cũng sẽ không tin chuyện một tiểu tử huyền giai có thể chỉ sau một nghìn năm có thể đạt được hỗn độn địa giai. Thiết Tiệm đồng ý với hắn, chẳng qua là khi đó, gã có đánh chết Lôi Cương cũng chẳng liên lụy gì. Một nghìn năm với gã chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt mà thôi.

Nếu như nói trong đám tu luyện giả đứng quanh đó có người tin rằng Lôi Cương có thể xoay chuyển tình thế thì đó chính là Tiên Linh. Tiên Linh biết Lôi Cương có điểm phi thường, bởi hắn có trùng diên trong người, lẽ nào lại có thể đơn giản như vậy? Tiên Linh hiện đang suy nghĩ một chuyện, nếu Vạn Tiên Chi Tổ biết được trùng diên đang ở trong người này, vì sao không đến cướp lấy? Dù sao trùng diên cũng là thần khí của lão, có cướp giật cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng Vạn Tiên Chi Tổ lại không làm vậy, chẳng lẽ phía sau Lôi Cương còn có người làm lão e sợ hay sao?

-Lôi?

Trong bảng hồng hoang ngoài Lôi Long đại tôn ra, không có cường giả nào ở cấp đỉnh có họ Lôi a? Tiên Linh trầm tư suy nghĩ, liếc mắt nhìn dáng vẻ tự tin tươi cười của Lôi Cương. Y không khỏi nghiêm nghị; tuy y là người cao ngạo, nhưng không phải người ngu ngốc. Người trong vòng một vạn năm đạt được đỉnh hỗn độn hoàng giai đủ thấy hắn phải có chỗ hơn người. Tuy rằng Lôi Cương thiếu sự từng trải, nhưng cẩn thận suy nghĩ, Tiên Linh có thể thấy được Lôi Cương quả là người thần bí.

Nhưng cho dù thế nào, y nhất định phải chiếm được trùng diên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK