Một ngày sau, toàn bộ Tây Tháp tinh sôi lên sùng sục.
Trong thành Tử Vong, trận chiến của Lôi Cương và hộ pháp Thiết Tiệm thu hút sự chú ý của vô số người. Điều khiến cho người ta rung động đó là hộ pháp Thiết Tiệm không chịu nổi một quyền của Lôi Cương đã hồn bay phách lạc. Điều này khiến cho cả Tây Tháp tinh khiếp sợ. Tin tức này nhanh chóng tản ra các tinh cầu xung quanh.
Ngày xưa, phần đông đệ tử Tây Tháp tinh châm chọc Lôi Cương thì bây giờ nhanh chóng bị một quyền của hắn làm cho chấn động. Mới chỉ hơn ba mươi năm, từ một Cương Thần huyền giai đã đạt tới một mức độ kinh khủng như vậy. Điều này khiến cho tất cả đệ tử của Tây Tháp tinh cảm thấy Lôi Cương ẩn giấu tu vi. Bọn họ lại càng cho rằng tu vi của hắn đã đạt tới Hỗn độn thiên giai. Điều này uy hiếp những người có ý đồ với hắn.
Nghe đồn, trên người của Lôi Cương có năm vạn hồn châu của Thiết Tiệm nên rất nhiều người chú ý tới hắn. Nhưng một quyền vừa rồi của hắn khiến cho những kẻ có tham vọng đó chùn bước, không dám có ý nghĩ với Lôi Cương.
Tại khu giao dịch của thành Thiên Chấn.
- Lôi lão đệ! Lão ca tận lực chỉ có được một bộ chiến giáp thiên giai cùng với hộ anh giáp Thiên giai. Còn về thần kiếm thì hiện tại cả Tây Tháp tinh đều thiếu. Lão ca phải lấy một thanh thần kiếm Địa giai để thay vào. - La Thiên Minh nói có chút lúng túng.
Nhìn những thứ đặt trên mặt bàn đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu, Lôi Cương vô cùng cảm kích đối với La Thiên Minh. Chiến giáp thiên giai, hộ anh giáp đều là hàng vô giá, cơ bản chẳng có ai bỏ ra để bán. Hắn lên tiếng nói:
- La lão ca! Đa tạ huynh! Không biết chỗ này mua hết bao nhiêu Hồn châu?
- Lão đệ! Ngươi thật khách khí với lão ca. Hộ anh giáp xem như là lễ gặp mặt của lão ca cho Lôi Hư đi. Mà lần trước số lượng ngươi đưa đã vượt rất nhiều. Lão ca tính toán vẫn còn cho mình một vạn viên Hồn Châu. - La Thiên Minh lắc lắc đầu cười. Lần này, có thể nói lão đã bỏ ra một số lượng lớn. Bộ hộ anh giáp này là thứ mà lão nâng niu bao lâu nay nhưng vẫn chưa thể dùng được. Lần này, thuận thế đưa cho Lôi Cương đó là do lão phải suy nghĩ rất kỹ mới quyết định được. Điều này có thể nói ánh mắt của La Thiên Minh rất giỏi.
- Nếu như vậy thì tại hạ không từ chối. Lão ca! Chuyện hôm nay, tại hạ suốt đời không quên. - Lôi Cương cười nói. Hắn liếc mắt nhìn Lôi Hư, ý bảo y nhận lấy. Lôi Hư suy nghĩ một lúc rồi cho vào trong giới chỉ.
- Lôi lão đệ! Đây là một vạn hồn châu, xin hãy nhận lấy. Đúng rồi, lão đệ có nghe nói về việc động phủ của thái thượng đại trưởng lão mở ra hay không?
- Động phủ của Thái thượng đại trưởng lão được mở? - Lôi Cương sửng sốt, sau đó lắc đầu nhìn La Thiên Minh với ánh mắt khó hiểu. Lôi Cương bất chợt nhớ ra điều gì đó liền kêu lên:
- Ngươi nói là người đứng đầu trên bảng Hồng Hoang, với danh xưng thần Hồng Hoang?
La Thiên Minh cười cười gật đầu.
- Lão ca! Đừng có vòng vo với đệ nữa. Nói xem là có chuyện gì? - Lôi Cương kiềm chế sự kích động trong lòng rồi ngồi xuống, hỏi. Còn Lôi Hư nghe thấy vậy cũng kinh ngạc. Đạo Hoang mệnh danh thần Hồng Hoang, chính là người đứng trên đỉnh của thánh giới Hồng Hoang. Đạo Hoang biến mất vô số năm, bây giờ động phủ của lão mở ra, nếu việc này truyền ra ngoài thì cả thánh giới Hồng Hoang sẽ xuất hiện một làn sóng kinh người, đủ hấp dẫn vô vàn cường giả tới đây.
- Đúng thế. Lão ca ước tính còn chừng năm trăm năm nữa, động phủ mới mở ra. Đó là lý do tại sao nhiều thế lực lớn cho đệ tử thanh niên tới đây như vậy. Lão phu khuyên lão đệ, cho dù có chuyện gì thì năm trăm năm sau, vào ngày động phủ mở ra phải có mặt. Với tu vi của lão đệ, tất nhiên có thể chiếm được vật trong động phủ. Nghe đồn ở đó có sự thừa kế của tiền bối Đạo Hoang. Đáng tiếc là lão phu vô duyên. - La Thiên Minh thở dài nói.
- Kế thừa của tiền bối Đạo Hoang? - Lôi Cương giật mình, thốt lên.
La Thiên Minh gật đầu nói:
- Lão đệ! Việc này cần phải giữ bí mật, nếu để lộ ra thì chỉ sợ họa nhiều mà phúc thì ít.
Lôi Cương gật đầu mạnh, hơi thở của hắn từ từ trở nên dồn dập. Đạo Hoang có thể đứng vị trí số một, còn cao hơn cả sư tôn Hạo Huyền thì đủ thấy được sự khủng bố. Còn sự thừa kế của lão chắc chắn đủ cho thánh giới Hồng Hoang phải điên cuồng. Lôi Cương hỏi:
- La lão ca! Tại sao lão ca không thể đi vào đó?
- Ha ha! Nơi đó không có chỗ cho lão ca. Hơn nữa, cường giả dưới thiên giai không thể vào đó. Tới thời điểm đấy chỉ sợ tập trung toàn bộ cao thủ thanh niên của các thế lực lớn, cũng có thể kéo cả Thái Cổ giới. Vì vậy mà cho dù tiến vào đó có thể có được hay không còn phải dựa vào vận may. Nhưng lão ca tin rằng với tu vi của lão đệ tất nhiên có thể.
Lôi Cương gật đầu nói một cách nghiêm túc:
- La lão ca nói vậy, lão đệ xin ghi nhớ. Ngày sau lão ca có gì cần thì cứ nói một tiếng.
La Thiên Minh cười cười gật đầu.
Sau khi nói chuyện một lúc, Lôi Cương cùng với Lôi Hư ra khỏi đây. Nghe tới chuyện động phủ Đạo Hoang mở ra khiến cho hắn không còn giữ được bình tĩnh. Lôi Cương dự định tăng lực lượng cơ thể, chuẩn bị cho ngày động phủ mở ra. Nhưng Minh Lôi nói muốn dẫn hắn đi rèn luyện, điều này chẳng khác nào một tảng đá đè trong lòng khiến cho Lôi Cương không thấy thoải mái.
Trong Xuyên Tinh toa.
- Hư nhi! Con cầm lấy cái lệnh bài này. Sau này nếu La Thiên Kiếm tông đuổi giết con thì cứ lấy nó ra. - Lôi Cương đưa tay phải chỉ lên những điểm sáng phía trên của Xuyên Tinh toa, cuối cùng dừng lại ở một điểm sáng nhỏ bé. Điểm sáng đó chính là Thú Triều tinh mà đại tôn Hạo Nguyệt đã nói.
Tiếp nhận lệnh bài, Lôi Hư sững sờ trong chốc lát. Y ngẩng đầu nhìn sắc mặt bình thản của Lôi Cương, nhưng chẳng biết tại sao, Lôi Hư cảm giác Lôi Cương có chút cô đơn. Hắn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Phụ thân! Có phải gặp việc gì khó khăn đúng không?
- Không có gì đáng ngại. Chỉ là chuyện của ta. Chúng ta nhanh chóng gặp mẫu thân của con đi. - Lôi Cương cười nói rồi Xuyên Tinh toa nhanh chóng bay về phía Thú Triều tinh.
Sau một năm....
Với tốc độ của Xuyên Tinh toa mà tới Thú Triều tinh cũng phải mất thời gian một năm. Trong một năm đó, Lôi Cương và Lôi Hư không hề tu luyện, chỉ ngồi nói chuyện với nhau. Cả hai tuy là phụ tử nhưng thời gian nói chuyện với nhau rất ít. Điều này khiến cho Lôi Cương đối với Lôi Hư và Lôi Thải có một phần tự trách.
Thu hồi Xuyên Tinh toa, Lôi Cương và Lôi Hư từ từ rơi xuống. Đập vào mắt của Lôi Cương là một cách rừng rộng mênh mông. Cây xanh lay động trong gió chẳng khác nào những gợn sóng.
Graoooo
Tiếng thần thú gầm rống, liên tục vang lên.
Lôi Cương sững người. Hắn cảm nhận được tới mấy trăm hơi thở của thần thú, hơn nữa tất cả đều không hề yếu. Hắn kinh ngạc nói:
- Hư nhi! Con vẫn sinh sống ở đây sao?
Lôi Hư nhìn rừng rậm, sự lạnh lùng trên khuôn mặt biến mất:
- Vâng! Phụ thân! Nơi này mặc dù có nhiều thần thú nhưng chúng đều sợ con.
- Đi! Dẫn ta đến chỗ mẫu thân của con. - Lôi Cương hít một hơi thật sâu, ánh mắt dao động kịch liệt, đồng thời cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh mà nói.
Ở Thú Triều tinh, nơi một cái hồ nước được bao phủ bởi một cánh rừng rộng mênh mông. Bên cạnh hồ nước có một thiếu nữ mặc váy trăng đang khoanh chân ngồi. Nàng yên lặng ngồi đó tựa như tiên nữ trên trời với đôi mắt khép hờ như đang chìm vào tu luyện. Sau lưng nàng có một thiếu nữ mặc y phục rực rỡ đang nằm. Nhìn nàng có một thứ khí chất thanh nhã nhưng gương mặt có nét nghịch ngợm.
- Mẫu thân. Thải nhi muốn ra ngoài. Thải nhi muốn đi tìm ca ca. - Thiếu nữ lên tiếng nói.
Đáp lại câu nói của thiếu nữ chỉ có tiếng cỏ cây lay động, còn nữ tử mặc áo trắng đang ngồi xếp bằng thì ngoảnh mặt làm ngơ.
- Mẫu thân! Để cho Thải nhi ra ngoài di. Thải nhi có năng lực bảo vệ mình. - Thiếu nữ tiếp tục lên tiếng.
- Thải nhi! Con chưa tới được đạo thần Thiên giai thì đừng mong ra ngoài. - Nữ nhân áo trắng vẫn nhắm mắt, lên tiếng hết sức kiên quyết. Gương mặt nàng có chút bất nhẫn nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất.
- Mẫu thân! Người biết rõ tu luyện khó khăn. Đến đạo thần thiên giai thì Thải nhi già mất rồi.
Đột nhiên nữ nhân đứng dậy, nhìn chăm chú về phía trước. Gương mặt nàng có chút ngơ ngác. Không hiểu tại sao một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng chảy xuống bởi có một cái cảm giác không nói lên lời làm cho nàng rơi lệ.
- Mẫu thân! Người làm sao vậy? - Thiếu nữ y phục rực rỡ thấy vậy vội vàng chạy tới bên cạnh nữ nhân áo trắng mà nói.
Nữ nhân áo trắng vẫn chưa tả lời, chỉ nhìn về phía trước. Thiếu nữ trang phục rực rỡ thấy vậy cũng liếc mắt nhìn....nhưng khi trước mặt có hai bóng người hiện ra, nàng giật mình kêu lên:
- Ca ca! Huynh đã trở về.