“Nếu như không có Cửu U huyết thú, như vậy rất khó có thể đi vào trung tâm của đại địa chi nguyên, dự đoán được đại địa chi nguyên cũng chỉ là mơ mộng hão huyền a.” Minh Đế thở dài nói, vẻ kích động cũng giảm bớt không ít.
Lôi Cương trầm ngâm, lúc trước Tiểu Giác bị thần long trong chí bảo mang đi, không biết lúc này còn ở trong chí bảo hay không a. Lúc này đã có năm loại trong tay, chỉ thiếu mỗi Tiểu Giác là không thể đi vào. Coi như là hắn kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Lôi Cương kích động, muốn sớm tăng tu vi bản thân.
“Tiểu tử, linh thú nở ra từ trứng Cửu U huyết thú có nhận ngươi là chủ hay không? Hơn nữa, hắn đang ở giới nào? Nghĩ cách đưa hắn đến Cửu U giới đi. Không có Cửu U huyết thú thì dù có đi cũng không chiếm được đại địa chi nguyên, chỉ là vô ích.” Minh Đế nghiêm trọng nói. Lúc này, Minh Đế cùng Lôi Cương đều mong đợi, cũng không muốn buông tha.
Lôi Cương thở dài, nhìn Minh Đế nói: “Ta đã sớm thử gọi hắn về, nhưng vẫn không cảm nhận được khí tức của hắn, Nếu như hắn ở giới khác còn có thể nói, nơi hắn ở lại…”
“Ân?” Minh Đế nghi hoặc nhìn chăm chú vào Lôi Cương.
“Hắn có lẽ vẫn còn trong chí bảo a.” Lôi Cương đáp.
“Chí bảo? Là chí bảo ở Trung Xu giới mười vạn năm mới mở ra một lần?” Minh Đế khẽ biến sắc, nghiêm giọng hỏi.
Lôi Cương gật đầu.
“Chẳng lẽ còn phải đợi mười vạn năm nữa?” Minh Đế thở dài nói.
Lôi Cương ngượng nghịu, chẳng nói gì.
Trong Nê Hoàn cung nhất thời rơi vào yên tĩnh, chỉ có bốn con thần long thi thoảng ngâm lên.
“Tiểu tử, chuyện tới lúc này, ngươi ngoại trừ không ngừng nghỉ gọi linh thú ra, chỉ có thể kiên trì mở ra đại địa chi nguyên thôi.” Minh Đế bất đắc dĩ nói.
Lôi Cương căng thẳng, vội vã hỏi: “Không phải cần Cửu U huyết thú mới có thể mở ra đại địa chi nguyên sao?”
“Ha hả, lão phu mở ra vài lần rồi, dĩ nhiên biết, muốn vào khu vực của đại địa chi nguyên, trứng Cửu U huyết thú chẳng có tác dụng gì cả. Lão phu suy đoán muốn vào trung tâm của đại địa chi nguyên cần có linh thú nở ra từ trứng Cửu U huyết thú, đó là lý do mấy lần lão phu đều thất bại ra về. Thế nhưng lúc này cũng phải bỏ qua cách này thôi. Không có Cửu U huyết thú, chúng ta có thể đi vào, nếu không thể đến tâm của đại địa chi nguyên cũng mặc kệ.” Minh Đế than thở.
Lôi Cương ngẩn ra, không hiểu ý của Minh Đế, chăm chú nhìn vào lão.
“Ôi chao, tiểu tử, ngươi thật cho rằng U Hoàn, Địa Viêm hai tiểu tử kia dễ bị lừa lắm sao? Nếu bọn họ cam tâm giao ra hai vật kia, vậy mà còn bắt bọn họ chờ thêm vạn năm, ngươi tưởng bọn họ kiên trì sao? Hơn nữa, lão phu lúc trước cũng đã nói sẽ cho bọn hắn mấy người. Bọn hắn có thể chờ một năm, mười năm, trăm năm qua, bọn họ tất nhiên sẽ tìm tới tận cửa. Đến lúc đó, chuyện không hay là chúng sẽ biết thần hồn lão phu đang bị thương nặng, đó mới là nhát chí mạng. Bọn họ tuy rằng sợ ta, thế nhưng là do kính nể ta trước đây chứ không phải hiện tại. Ta lúc này không đủ cho bọn chúng kính nể, muốn ngang sức với bọn chúng còn khó a.”
Lôi Cương kinh hãi, không nghĩ tới điểm này. Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài, gật đầu nói: “Ân, như vậy… Chúng ta lúc đó sẽ báo cho bọn họ?”
“Mười ba năm nữa. Hơn mười năm này ngươi cố gắng gọi linh thú, nếu thực sự có thể gọi được. Hơn nữa, lão phu cũng thừa dịp này khôi phục một ít thần hồn, đến lúc đó cũng có thể uy hiếp hai người bọn họ. Chỉ dựa vào một mình Cửu Xá không đủ để đối phó.” Ánh mắt Minh Đế loé lên, nói.
Thần thức rời khỏi Nê Hoàn cung xong, Lôi Cương ngồi xếp bằng trong đại điện, trầm tư, lời Minh Đế nói khiến hắn lo lắng. Đúng vậy, U Hoàn, Địa Viêm hai người này thoạt nhìn vô cùng cung kính, thế nhưng chính xác thì không biết được điều gì đằng sau khuôn mặt ấy.
Đúng lúc này, trong giới chỉ của Lôi Cương có biến động khác lạ. Hắn khẽ động, hai mươi mốt khối thiết quyển xuất hiện trước mặt hắn, mắt hắn sáng ngời, tim đập thình thịch, những…khối thiết quyển này toàn bộ đều liên hợp lại, cũng có nghĩ là đã có ba mươi lăm thức. Lôi Cương động tâm, chăm chú nhìn chằm chằm bóng người trôi trên thiết quyển liên hợp. Người này cầm trong tay một thanh kiếm huơ động. Hai mắt Lôi Cương dần nhìn vô định.
Nửa canh giờ sau, hư kiếm xuất hiện trong tay Lôi Cương. Bóng hắn lay động.
Trong Nê Hoàn cung, Minh Đế vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Cương kỹ thật kỳ quái, dĩ nhiên…dĩ nhiên lại ẩn chứa một cảm giác kỳ lạ, không thể nói rõ, thật khiến người khiếp sợ a.”
Cửu U giới, phía bắc.
Ở một nơi trời đất tuyết bao phủ, gió lạnh thổi vù vù, không biết vì lý do gì, gió lạnh ở đây hình thành từng cơn đáng sợ, cứ cho là tu luyện giả cương quân đến gần, cũng sẽ bị xé nhỏ ngay lập tức. Nơi này là một trong ba nơi cấm địa của Cửu U giới, nằm ở U phủ, phía bắc Cửu U giới, rất ít đệ tử đặt chân đến đây.
Nơi đây lạnh lẽo, nhưng lại có thêm vô số tiên thú đáng sợ tụ tập. Ở đây bị coi là cấm đại ngoại trừ điều kiện bên ngoài, những tiên thú này cũng là nguyên nhân chủ yếu. Đại đa số tiên thú đều có màu trắng, ẩn nấp trong thế giới màu trắng rất khó phát hiện, nếu một người không cẩn thận sẽ chết lúc nào không biết.
Mà trên một đỉnh núi phía bắc được tuyết trắng bao phủ, gió lạnh hình thành từng cơn cuồng phong rít lên trong không trung, chỉ sợ cường giả cương đế, đạo đế ở đây cũng khó có thể sinh tôn. Thế nhưng trên một ngọn núi trắng sáng, một thanh niên chắp tay đứng, tóc đen, khuôn mặt hồng hào, có chút non nớt, hơn nữa điều khiến kẻ khác kinh ngạc chính là thanh niên này mặc một bộ bố y dài bay phấp phới trong gió lạnh. Hắn chưa bị đông lạnh, khiến người khác ngạc nhiên, phải biết rằng ở đây hàn băng ở khắp nơi, như một bức tranh tiên khí tụ họp a.
Trước mặt người thanh niên là một khoảng không rộng lớn với hàng nghìn hình dáng khác nhau của tiên thú trắng như tuyết, những…tiên thú này vô cùng sợ hãi, quỳ lạy trên mặt đất, không dám nhìn thẳng người thanh niên.
“Ôi chao, các ngươi đều sợ ta như thế, thật chẳng có ý nghĩa gì cả. Long gia gia nói phụ thân ở đây, xem ra, cũng đến lúc kiếm phụ thân rồi. Hắc hắc, lúc này, sợ rằng phụ thân khó có thể nhận ra ta.” Người thanh niên cười ấm áp, như tiểu hài tử giả vờ cười lúc đùa dai trước mặt phụ thân.
Người thanh niên bay lên, thân thể hoá thành ngọn gió hướng về phía trước bay đi. Đám tiên thú đang quỳ dưới đất mắt lộ ra vẻ hưng phấn, dường như hắn rời đi làm bọn chúng mừng rỡ.