Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vì mình báo thù? Là ca ca sao? Là ca ca sao?” Lôi Cương nghĩ mông lung. Nghe nói có người vì mình mà báo thù. Lôi Cương lập tức nghĩ đến ca ca. Chỉ có ca ca mới dám vì mình mà liều mình xông vào phái Cương Chân, một trong số bảy đại môn phái của Trung Xu giới. Ngoại trừ ca ca ra, Lôi cương không tìm được ai khác.

Ca ca…trở về tìm mình sao? Cuối cùng ca ca cũng trở về tìm mình sao? Hơn hai trăm năm rồi? Ca ca đã giữ đúng lời hứa.

Lúc này Lôi Cương thầm nghĩ ngay đến lúc phải đi đến phái Cương chân để hỏi rõ mọi chuyện. Phái Cương chân bị tổn thất nặng nề. Như vậy là ca ca… bị thương sao? Lôi Cương mặt đỏ bừng bừng, hơi thở gấp gáp, trong cơ thể khí huyết sôi sục giống như chảy ngược vậy. Khí thế trên người hắn vào lúc này không còn áp chế được nữa mà bùng phát. Khí thế Cương Vương thiên giai làm cho phái Kiếm Đỉnh trong nháy mắt bị nhấn chìm.

“Không đúng… làm sao ca ca biết ta có thù oán với phái Cương chân. Hắn nhất định đã tới phái Kiếm đỉnh trước, nhất định là…”

Bỗng nhiên, Lôi cương hai mắt đỏ ngầu, quay đầu nhìn về năm ngọn núi ở phía sau. Chợt Lôi cương quát lớn: “Ra đây” âm thanh đinh tai nhức óc nổ vang trên phái Kiếm đỉnh. Đám đệ tử thanh niên ở xung quanh toàn thân run bần bật ngã xuống đất, khóe miệng trào máu tươi, vẻ mặt tái nhợt, thế nhưng hai mắt vẫn mở to nhìn thẳng vào Lôi Cương.

“Thật mạnh mẽ, thật là khủng khiếp, hắn… lại mạnh đến vậy? Mấy trăm năm trước hắn chỉ là đối tượng cho người khác đùa cợt, vậy mà bây giờ lại mạnh mẽ đến vậy, trở thành nhân vật mà người khác phải ngưỡng mộ.” Trong lúc nhất thời, Trảm Thiên nhìn Lôi Cương từ sau lưng, mà ngực như bị tảng đá lớn đè lên khiến Trảm Thiên không thở nổi.

Thanh âm của Lôi Cương ẩn chứa uy thế của Cương Vương thiên giai. Mặc dù Cương vương thiên giai ở Huyết ngục rất bình thường. Nhưng tại phái Kiếm đỉnh cũng là cao thủ mạnh nhất, với uy lực như thế đã làm cho cả phái Kiếm đỉnh trong nháy mắt hỗn loạn. Từ năm ngọn núi phóng ra mấy trăm bóng người…..có rất nhiều đệ tử bị thương nặng.

“Người ở phương nào dám đến phái Kiếm đỉnh làm càn!” Một âm thanh lạnh lẽo không gì sánh được phát ra. Từ năm ngọn núi, một gã thanh niên dẫn đầu với khí thế hừng hực, nét mặt âm trầm, quát lên.

Mấy trăm người từ năm ngọn núi lao xuống cùng nhìn chằm chằm vào mặt Lôi Cương. Không ít các Tu luyện giả lấy ra linh khí chuẩn bị công kích. Người thanh niên dẫn đầu khi tới, ánh mắt tỏ vẻ phẫn nộ thế nhưng sau đó lại thành khiếp sợ đến khó tin. Mà người thanh niên lạnh lùng đứng bên cạnh vừa hét cũng vậy. Hai mắt chằm chằm nhìn Lôi Cương.

“Bắt hắn” Một lão nhân mặt đỏ tía tai nhìn những người tu luyện ngất xỉu xung quanh Lôi Cương mà giận tím mặt, quát lên. Ngay lập tức, đám người tu luyện ở phía sau lập tức tiến gần đến Lôi Cương.

“Chờ đã” một thanh niên tuấn tú mặc áo quý giá chính là người thấp giọng quát lúc nãy, nhìn Lôi cương chằm chằm, khuôn mặt liền run run, phát ra âm thanh không chút tin tưởng "Lôi …Lôi Cương”.

Lôi Cương lúc này trong lòng rối loạn. Lúc đầu tưởng rằng có thể vui vẻ gặp lại Đao Đồ, thế nhưng lúc này Lôi Cương hai mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào Đao Đồ nói: “Đao Đồ, Âm Lệ đã lâu không gặp. Nhưng lúc này không phải là lúc ôn chuyện, ta muốn gặp tông chủ phái Kiếm đỉnh một lần”.

Âm Lệ và người thanh niên giọng ôn hòa cùng sửng sốt. Trong lòng càng kinh hãi, “thật là Lôi Cương sao? Thế là thế nào? Vậy là Lôi cương không chết, hơn nữa giờ đã mạnh lên tới mức không thể nhìn thấu?”

“To gan, tông chủ là người mà muốn là gặp được sao? Hai vị thiếu tông chủ để lão phu tới bắt hắn” Lão nhân mặt đỏ tía tai nghe Lôi Cương nói liền giận dữ quát.

Trong lòng đang hỗn loạn nhưng Lôi Cương kìm chế kịp thời. Ánh mắt hắn đang nhìn Đao Đồ và Âm Lệ từ từ nhìn sang lão nhân mặt đỏ tía tai. Bất ngờ Lôi Cương quát lớn: “Cút, ta hôm nay không muốn giết người” trong nháy mắt trong cơ thể Lôi Cương phát ra mùi máu tanh nồng, đậm. Tại Huyết ngục mấy năm qua luyện thành sát khí cùng với máu tanh, giờ này đã thành một phần trong cơ thể Lôi Cương.

Lão nhân như bị sấm chớp mưa giông ập đến, thân thể lão liền bị đẩy lùi mấy chục thước. Cuối cùng được những người tu luyện ở phía sau đỡ mà dừng lại. Sắc mặt lão nhân tái nhợt không gì sánh được. Khóe miệng trào máu tươi, vẻ mặt như không tin vào mắt mình, trừng mắt nhìn Lôi Cương, trong tai còn vang lên tiếng ong ong.

Lôi Cương đằng đằng sát khí khiến mọi người biến sắc. Ngay cả Âm Lệ và Đao Đồ cũng lùi lại mấy bước. Đao Đồ nhíu mày, nhăn mặt nhìn lão nhân, chậm rãi nói: “Lôi Cương, có chuyện gì thì cứ từ từ nói! Nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi giờ hùng mạnh lắm rồi!”

“Lôi Cương, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Âm Lệ đứng bên cạnh vẻ mặt tái nhợt nói. Lôi Cương bừng bừng khí thế khiến cho bọn họ đều cảm thấy tức ngực, khó thở như bị khối đá đè nặng.

Lôi Cương chậm rãi quay về phía Đao Đồ thấp giọng nói: “Đao Đồ, ta chỉ muốn gặp mặt tông chủ để hỏi rõ một việc rồi đi ngay. Hiện giờ hắn ở đâu?”

“Lôi Cương…lúc này tông chủ đang bế quan” Đao Đồ khuôn mặt hiện lên chút chân thành.

Bế quan? Lôi Cương cau mày, nhìn về phía năm ngọn núi, chân phải chậm rãi nhấc lên, nội kình và cương khí trong cơ thể cuồn cuộn mãnh liệt dồn vào chân phải của hắn.

ầm

ầm

ầm

Mấy ngọn núi xung quanh phái Kiếm Đỉnh đột nhiên bị lay chuyển, toàn bộ những ngọn núi lớn của phía Kiếm Đỉnh rung chuyển ầm ầm.

Những người thuộc tầng lớp cao của phái Kiếm Đỉnh ngẩn người nhìn Lôi Cương. Dưới chân hắn nứt một khe lớn, nhưng không có tiếng đá vụn xé gió, cũng không có đá vụn bắn ra xung quanh. Tất cả mọi người đều lộ vẻ khó tin, hơn nữa.. điều càng làm cho mọi người khiếp sợ trong lòng là cái khe này lan tới tận núi Tranh Chiến.

“Ầm!” Khi cái khe lan đến núi Tranh Chiến, chỉ chốc lát sau, tiếng nổ lần thứ hai lại vang lên trên núi Tranh Chiến. Một thân hình mặt mũi bám đầy tro bụi từ núi Tranh Chiến bay ra, hướng nơi này đáp xuống.

“Kẻ nào dám quấy rối lão phu bế quan?” Thanh âm ẩn chứa sự giận giữ. Đây chính là tông chủ Kiếm đỉnh môn Xích Kiếm, lúc này Xích Kiếm nổi giận đùng đùng. Lão đang bế quan, vượt qua bế tắc không lâu thì bị lại quấy rối. Nếu như không phải lão chạy nhanh, thiếu chút nữa bị trọng thương rồi. Thân là tông chủ Kiếm đỉnh môn, lại để Kiếm đỉnh môn bị như vậy làm sao mà không nổi giận được. Xích Kiếm thấy hầu như toàn bộ cao tầng phái Kiếm đỉnh đã tập trung ở đây, sắc mặt hơi nhíu mày, ngăn chặn sự giận dữ trong lòng nói: “Trảm Lệ, Trảm Đồ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trảm Lệ và Trảm Đồ thừ ra nhìn Lôi Cương. Xích kiếm nói khiến cho bọn họ tỉnh lại, hít một hơi dài song hai người vẫn nhìn Lôi Cương một cách khó hiểu.

Hai mắt Lôi Cương hướng về phía Xích Kiếm đang mặt mũi đầy tro bụi thấp giọng nói “Ta hỏi ngươi, hai trăm năm trước có người đi tìm Lôi Cương ta không?” Lôi Cương nói âm thanh như sấm, cũng không thèm để ý tới sự phẫn nộ của Xích Kiếm.

Nghe tiếng Lôi Cương nói, Xích Kiếm càng thêm giận dữ, thế nhưng hai tiếng Lôi Cương khiến Xích kiếm không còn giận giữ nữa mà trừng trừng mắt nhìn Lôi Cương nói không ra lời, hắn…hắn chính là Lôi Cương?

“Có đúng không?” Lôi Cương dằn cảm xúc lần thứ hai trầm thấp nói.

Xích Kiếm gật đầu, trong lòng xúc động muôn phần, “Lôi Cương?” Xích Kiếm mãi mãi không quên hai trăm năm trước, một ngày nọ có một người thanh niên thần bí tìm đến hỏi tung tích của Lôi Cương. Cuối cùng Xích Kiếm đã nói cho hắn biết chuyện về Lôi Cương. Sau đó không lâu lại truyền đến việc phái Cương chân bị tổn thất khiến trong lòng Xích Kiếm điên cuồng. Chỉ với một người mà làm cho phái Cương Chân bị thương nặng?”

“Hãy đem chuyện đó kể sơ qua cho ta biết” Lôi Cương bị kích động, trầm giọng quát.

Xích kiếm chấn động “Không ngờ Lôi Cương….dĩ nhiên mạnh mẽ như vậy thật là kinh khủng? Ngay cả lão không nhìn thấu? Lẽ nào đã …” Trong lòng Xích Kiếm có vô vàn cảm xúc. Cường giả như vậy và phái Kiếm đỉnh mới chỉ gặp thoáng qua. Nếu Lôi Cương cùng với người thanh niên thần bí, phái Kiếm đỉnh sợ rằng lúc trước chen vào thất đại môn phái trên Trung Xu giới rồi. chỉ là…lúc này cảm nhận được Lôi Cương đang lo lắng, Xích Kiếm kìm nén tâm trạng xúc động kể lại một mạch tỉ mỉ chuyện lúc trước.

Xích Kiếm nói xong, Lôi Cương thân thể như bị đóng băng tại chỗ, hai mắt sóng gió nổi lên, “thật là ca ca… thật là ca ca sao? Chính ca ca tìm đến ta?”

“Ngươi có biết sau khi y làm cho phái Cương Chân bị thương nặng thì đi đâu không?” Lôi Cương bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng thấp thỏm.

“Không biết, sau khi truyền ra tin tức phái Cương Chân bị tổn thất nặng, người nọ cũng không còn xuất hiện, sợ rằng….” Xích Kiếm chậm rãi nói. Tại Lôi Cương lấy khí thế để áp bức. Xích Kiếm nào còn khí thế tông chủ. Trong mắt Lôi Cương bỗng chốc không còn oán hận và lộ vẻ lo lắng. Loáng một cái thân thể đã biến mất trong ánh mắt của mọi người.

Lôi Cương đi rồi, các cao thủ Kiếm đỉnh môn cũng thừ người ra trong khoảng thời gian ngắn không ai có phản úng gì cả.

“Thật mạnh… Không ngờ hắn lại mạnh tới như vậy.” Đao Đồ lẩm bẩm, khóe miệng thể hiện một chút nản lòng và tươi cười nói

“Trước đây, đúng là có mắt không tròng. Khó ai mà ngờ được hắn có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay” Âm Lệ cũng sực tỉnh, vẻ mặt đùa cợt nói.

Mà khuôn mặt mấy người sau lưng họ thì cứng ngắc….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK