Cốt hài trong cơ thể Lôi Cương kích động. Lúc trước khi còn ở Cấm Lục Chi Địa, cốt hài của hắn đã từng bị một người mặc hắc bào rất mạnh tấn công liên tục đến nỗi giật mình tỉnh giấc. Ngày hôm nay, đại tôn Chiến Long cũng đã đánh thức cốt hài của hắn.
Cốt hài rốt cuộc vì sao lại tồn tại, không người nào biết được. Tuy chỉ là một bộ cốt hài, nhưng nó không phải là một bộ cốt hài bình thường, dường như trong đó còn có cả một cường giả rất mạnh đang ngủ say, chỉ đến khi gặp nguy hiểm mới giật mình tỉnh giấc.
Luồng khí tức mạnh mẽ chẳng khác nào con sóng dữ khiến toàn bộ linh khí trên tiểu tinh này rung chuyển. Trên trời xuất hiện một dòng suối khổng lồ chảy qua, một luồng áp lực lớn lao khiến không gian cơ hồ rung lên, tựa như sắp bị nghiền nát đến nơi. Chiến Long kinh hãi nhìn Lôi Cương lúc này. Đối với luồng khí tức này, y hết sức hoảng sợ. Cho dù là khi phải đối mặt với đại tôn Phá Thiên, Chiến Long cũng chưa từng có cảm giác như vậy. Ngay cả chuyện thần hồn có thể hóa thành nhiều mảnh nhỏ, y cũng chưa từng thấy qua. Chiến Long hiện giờ không thể kiềm chế được thứ cảm giác vừa nảy sinh trong lòng y nữa.
Người ngồi xếp bằng trước mắt y giờ có thể nói đã không còn là người nữa, mà là trời, là trời có uy của trời.
-Tu vi của người này chẳng qua chỉ là cương thần huyền giai, vì sao có thể phát ra thứ khí tức như vậy? Chẳng lẽ là do bộ cốt hài này sao?
Đại tôn Chiến Long không hổ là lão quái vật đã sống không biết bao nhiêu năm, chỉ trong nháy mắt đã suy đoán được bảy, tám phần.
-Nếu quả thật là như vậy, bản tôn mà đạt được bộ cốt hài này chẳng phải là thêu hoa trên gấm sao? Mà đâu chỉ có vậy? Nếu ta có được nó, ta sẽ đủ sức chiến đấu một trận với Đạo Hoang rồi!
Chiến Long hết sức tự tin nói. Rất nhiều năm trước, y từng gặp mặt Đạo Hoang một lần, nhưng một lần này khiến y nhớ mãi không quên. Khí tức Đạo Hoang phát ra khiến y cơ hồ muốn quỳ xuống đất mà vái lạy. Mỗi lần tu vi bản thân gia tăng, Chiến Long lại tự mình so sánh với tu vi của Đạo Hoang, nhưng chưa có lần nào y dám tự tin có thể chiến thắng Đạo Hoang, thậm chí tự tin đánh một trận với người đó y cũng không từ có. Sự cường đại của Đạo Hoang luôn khiến Chiến Long hết sức kiêng dè và khiếp sợ.
Lúc này, khí tức bộ cốt hài tỏa ra quả thật không cần phải nói nữa. Chiến Long như nhìn thấy chí bảo, càng thêm quyết tâm đoạt lấy bộ cốt hài của Lôi Cương, cho dù có phải đắc tội với Hạo Huyền và Lôi Long cũng đáng.
Cốt hài tỏa ra khí tức nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, có lẽ nên nói là hắn vẫn đag ngủ say như trước. Bộ cốt hài này vốn không biết vì sao đã từng bị thương nặng, khiến hắn vĩnh viễn không thể thức tỉnh được. Khi xưa Lôi Cương nhập vào phân thân hành thổ, nhờ đó cốt hài đã hấp thu được không ít sức mạnh, mới có thể tỉnh lại một lần ở Cấm Lục Chi Địa, nhưng lần tỉnh lại đó lại khiến hắn càng hôn mê sâu hơn. Giờ Chiến Long muốn chiếm đoạt thần hồn của Lôi Cương mới khiến bộ cốt hài vốn đang hôn mê tự phản kháng lại, mới để lộ ra khí tức. Nhưng chính luồng khí tức bị lộ ra đó lại làm Chiến Long khiếp đảm, rồi lại càng muốn chiếm lấy thần hồn của Lôi Cương hơn.
Chiến Long đã sẵn sàng chạy ra, nhưng lại phát hiện ngoài luồng khí tức phát ra, Lôi Cương không còn bất cứ hành động nào khác, y liền yên lòng trở lại, quyết ngồi yên chờ đợi. Đến khi luồng khí tức biến mất, hai mắt Lôi Cương mới khôi phục lại thần sắc. Hắn chăm chú nhìn Chiến Long, rồi chẳng nói chẳng rằng bật người định nhảy vào Hạo Huyền Lôi phủ. Thế nhưng dường như Chiến Long biết được tác dụng của Hạo Huyền Lôi phủ, liền khiến Lôi Cương không thể nhúc nhích nửa bước.
-Tiểu bối, ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Cho dù ngươi có trốn vào trong không gian giới chỉ của Hạo Huyền, bản tôn cũng sẽ lôi ngươi ra thôi.
Đại tôn Chiến Long cười nhạt.
-Bộ cốt hài trong cơ thể ngươi có lai lịch như thế nào? Không đúng, với tu vi của ngươi làm sao mà biết được lai lịch của bộ cốt hài này? Chỉ cần ngươi đưa thần hồn của ngươi ra, bản tôn hứa sẽ không đả thương đến một chút xíu nào thần hồn của ngươi. Nếu không phải vậy, thì ngươi cũng không nên trách bản tôn.
Chiến Long nói tiếp, đôi mắt y sáng rực. Nói y là thân thể thần hồn, nhưng y cũng đã đạt đến cấp bậc đại tôn. Sức mạnh của y không thể so với trước đây được. Hơn nữa, mấy năm nay, Chiến Long đã khôi phục nhiều, lại hấp thu toàn bộ sức mạnh ngưng kết dưới dạng thần hồn ở Đại La tinh. Có thể nói là rất đáng sợ, ngay thân thể thần hồn của y thôi cũng đã có thể phát huy ra tám phần mười sức mạnh nguyên gốc rồi. Mà tám phần mười sức mạnh này đã đủ khiến cương thần hỗn độn thiên giai phải hồn phi phách tán. Đây chính là cường giả đại tôn!
Lôi Cương lúc trước tuy nhất thời hôn mê nhưng mọi chuyện xảy ra hắn đều hiểu rõ. Lúc này, hắn cười lạnh, nói:
-Đại tôn thì sao? Ngươi tưởng ta là trẻ con ba tuổi chắc? Nếu ngươi có thể dùng sức thì còn nói dông dài làm gì? Nếu ngươi thật có năng lực đó, ta cũng đành chấp nhận số mệnh thôi.
Lôi Cương giờ đã lấy lại vẻ lạnh lùng. Đã có đại tôn Lôi Long và sư tôn Hạo Huyền, cho dù Chiến Long có muốn động thủ với hắn thì cũng phải suy nghĩ trước đã, đừng nói đến bộ cốt hài trong cơ thể, mà ngay cả bí mật của hắn, Chiến Long cũng đừng mơ có được.
-Tiểu bối, ngươi tưởng là hai người Lôi Long và Hạo Huyền làm chỗ dựa cho ngươi thì bản tôn không dám động đến ngươi chắc?
Chiến Long nghe vậy mặc dù chưa giận dữ, nhưng ánh mắt y đã bắt đầu trở lên u ám dần.
Lôi Cương thản nhiên cười, vẫn không trả lời. Trong lòng hắn thật ra đang rất hồi hộp, hắn sợ nếu Chiến Long thực sự nổi giận, bản thân thật đúng là chết chắc. Lôi Cương hiểu rõ, Chiến Long sẽ không tùy tiện để hắn thoát khỏi lòng bàn tay y; chừng nào còn chưa đạt được mục tiêu, y nhất định sẽ không bỏ qua. Lôi Cương suy tính tìm cách thoát khỏi bàn tay của đại tôn Chiến Long. Đại tôn Chiến Long hiện cũng không dám tùy tiện đánh chết Lôi Cương. Thực lòng y rất muốn bóp chết tên tiểu tử này, nhưng hai người đứng sau lưng hắn lại buộc y phải coi trọng. Hạo Huyền khi xưa đã từng đánh nhau với Chiến Long một trận, tuy rằng kết cục y thua thảm bại nhưng tu vi của Hạo Huyền không khiến Chiến Long lo lắng lắm. Nhưng còn Lôi Long, người này cũng là một đại tôn thần bí ngang với Đạo Hoang, khiến Chiến Long hết sức kiêng sợ. Người nào có thể không biết Lôi Long, nhưng Chiến Long y lại biết đại tôn Lôi Long không phải là nhân vật tầm thường. Cho dù y gặp được thần của Hồng Hoang Đạo Hoang là do cơ duyên, nhưng gặp Lôi Long không giống với gặp Đạo Hoang. Chiến Long hết sức e sợ. Hơn nữa, Chiến Long chưa từng nghe nói Lôi Long xuất thủ bao giờ, nói cách khác, không người nào biết được rốt cuộc Lôi Long giỏi đến cỡ nào.
Người không để lộ sức mạnh như vậy mới là kẻ khiến người khác phải sợ hãi nhất.
Mà hiện giờ, xem cách Lôi Long đối xử với người này thì lão rất coi trọng hắn. Nếu thực sự chọc giận Lôi Long, tất sẽ bị lão truy sát. Khi đó, không chết thì cũng bị thương nặng, rất có khả năng y sẽ còn bị đả thương nặng hơn cả khi Phá Thiên gây ra. Nhưng nếu buông tha người này, tất cả sẽ không còn là vấn đề nữa, có điều luồng khí tức cường đại mà bộ cốt hài phát ra vẫn buộc Chiến Long phải do dự.
-Mà thôi, cho dù Lôi Long thực sự cường đại như vậy, thì chỉ cần bản tôn trốn không xuất hiện, lão cũng không làm gì được bản tôn.
Chiến Long thầm nghĩ. Y đang định loại bỏ thần hồn của Lôi Cương, chợt phát hiện linh khí trong không gian điên cuồng trôi qua, tốc độ linh khí di chuyển nhanh như lốc. Y kinh ngạc quay đầu nhìn Lôi Cương, lại phát hiện Lôi Cương đang đứng đó, nhìn y.
-Đây là…
Chiến Long ngờ vực, hết sức kinh ngạc nhìn linh khí trong không gian nhanh chóng tập trung vào trong cơ thể Lôi Cương.
Suy nghĩ trước sau một hồi, Lôi Cương lần nữa vận dụng trận pháp, lấy bản thân làm trận pháp hình nhân, bố trí trận pháp Lục Hoàng trong đan điền. Linh khí trong trời đất lúc đó bỗng trào dâng mãnh liệt, tựa như trăm con sông đổ về biển cả là cơ thể Lôi Cương. Chưa đến năm giây, toàn bộ linh khí trong tiểu tinh bị hút lên không ngừng nghỉ, linh khí ẩn chứa trong hư không xung quanh tinh cầu cũng nhanh chóng lao về phía Lôi Cương.
Chưa được một trăm giây, toàn bộ tiểu tinh bị một dòng suối sáu màu cực kỳ to lớn, đáng sợ bao phủ.
Chiến Long vẫn chưa động thủ. Y hoảng sợ nhìn dòng suối sáu màu trong không trung. Sao y có thể không nhận ra luồng linh khí sáu màu ngưng tụ trong dòng suối này cho được?
-Lục hành? Người này quả thực đã lĩnh ngộ được lục hành sao? Không thể nào, chắc chắn là do bộ cốt hài!
Chiến Long thầm nghĩ, mặt mày u ám. Lúc này, y vung tay lên, dòng suối sáu màu trong không trung ngoài hành thủy ở bên ngoài còn lại ào ào chảy về phía Chiến Long. Luồng linh khí nồng nặc tập hợp lại thành con mãnh thú năm đầu dài vạn trượng lao đến, định nuốt lấy Lôi Cương.
Người đã đạt đến đại tôn đã có thể lĩnh ngộ ngũ hành ở mức đáng kể nào đó, gần như đã có thể mượn sức của toàn bộ lực ngũ hành trong hỗn độn. Kể từ hành thủy trong hỗn độn hoàng giai, mỗi khi dung hợp được thêm một hành, khả năng lĩnh ngộ hỗn độn của tu luyện giả sẽ càng cao thâm hơn. Đến khi đạt được ngũ hành, sức mạnh của người đó có thể nói đủ để hủy thiên diệt địa. Điều này cũng có nghĩa người nào có thể lĩnh ngộ được bảy hành, đồng nghĩa với bản thân kẻ đó chính là hỗn độn, bởi kẻ đó đã có thể mượn toàn bộ sức mạnh ẩn chứa trong hỗn độn.