Đúng như Thiết Tiệm đã nghĩ, Lôi Cương lúc này đã chuẩn bị khiêu chiến người trấn thủ chiến trường huyền cấp hỗn độn. Trên tường thành vạn trượng, một kết giới ngũ sắc rực rỡ bao phủ chiến trường huyền cấp hỗn độn, một lão già mặc hắc y ngồi bàn tọa trên tường thành. Cảm thấy Lôi Cương đến, lão liền mở mắt, hai mắt đục ngầu toát lên vẻ kinh ngạc, cùng ít nhiều vẻ ngưng trọng.
- Chiếu theo quy định, nếu ngươi có thể chịu được ba chiêu của lão phu, liền có thể ra khỏi chiến trường huyền cấp.
Lão già lên tiếng, lão tận mắt chứng kiến Lôi Cương giết chóc mười năm, tự nhiên hiểu rõ mục đích đến đây lần này của hắn.
Thần sắc hắn khẽ biến, mặt lộ vẻ ngưng trọng. Tu vi lão già này đã đạt đến địa cấp hỗn độn, cường giả như vậy đủ để trở thành trưởng lão các đại thế lực bên ngoài, vậy mà lại là người trấn thủ chiến trường tại Tây Tháp Tinh này. Từ đó có thể thấy, Tây Tháp Tinh này khủng khiếp đến thế nào, đây cũng là nguyên nhân chính khiến các đại thể lực không dám dòm ngó Tây Tháp Tinh. Bọn họ phái các đệ tử thanh niên đến đây là để rèn luyện, chứ chưa từng có ý đồ gì với Tây Tháp Tinh. Dĩ nhiên, các đại thế lực lần này tiến quân quy mô lớn đến đây là ngoại lệ.
Lôi Cương không dám sơ suất. Chịu đựng ba chiêu của cao thủ địa cấp hỗn độn hắn không nắm chắc lắm. Tuy lúc này đã đạt đến đỉnh cao lục cấp, nhưng cách biệt giữa huyền cấp hỗn độn và địa cấp hỗn độn không phải là nhỏ, nếu không có thần khí phòng ngự cao cấp thì sợ rằng, bất kỳ cao thủ huyền cấp hỗn độn nào đối diện với địa cấp hỗn độn cũng đều sẽ chịu kết cục chết thảm.
Có điều, sau khi suy nghĩ thận trọng, Lôi Cương trong lòng sôi lên, hắn muốn dựa vào phòng ngự của bản thân chịu đựng một kích của cường giả địa cấp hỗn độn, việc này sẽ giúp hắn thêm chắc chắc. Nếu không, khi tiến vào chiến trường địa cấp hỗn độn rồi, phải đối mắt với cường giả địa cấp hỗn độn, nếu đến ba chiêu cũng không chịu nổi, thì Lôi Cương cũng khỏi cần đến chiến trường địa cấp hỗn độn nữa làm gì.
Ngay lập tức, Lôi Cương bắt đầu vận hành nội kình trong người tràn đi mỗi cơ thịt. Thân hình hắn như mọc lên từ mặt đất, trong mấy hơi thở đã cao lớn đến mười trượng. Hắn vốn muốn biến hóa thành hai trăm trượng, nhưng lúc này đối mặt với cao thủ địa cấp hỗn độn, thân hình quá lớn thì phòng ngự sẽ theo đó thấp đi rất nhiều. Lúc này, cơ thịt hắn nhô cao lên như núi non, toàn thân tỏa ra khí tức hồn hậu khiến lão thầm kinh hãi. Lôi Cương giờ phút này như đã không còn là người nữa, mà là một ngọn núi cao không thể công phá được. Lão sớm đã nhìn ra Lôi Cương là người của Thể Tu, lão cũng hiểu biết đôi chút về Thể Tu, điều này không khỏi làm hắn thêm mong đợi, muốn xem Lôi Cương liệu có thể chỉ dựa vào bản thân mà chịu đựng được công kích của lão.
- Có thể bắt đầu rồi.
Thanh âm Lôi Cương vang lên như tiếng sấm trong không trung, hắn không gọi ra cốt lân giáp, bàn thạch tráo, mà chỉ dựa vào phòng ngự của cơ thể chịu đựng ba chiêu của lão.
Lão già chậm rãi đứng dậy, thân thể hơi khom xuống nhanh chóng giãn ra, tiếng xương cốt vang lên thanh thúy, lão vốn cao không đến năm xích giờ đã đạt đến hơn bảy xích, một làn khí tức hùng hậu tỏa ra từ người lão. Không khí bắt đầu rung lên, vang lên những tiếng “ong ong”, một vòng xoáy ba màu cuồn cuộn hiện ra sau lưng lão.
Sắc mặt Lôi Cương ngưng trọng lui lại một bước, thân thể lớn một trượng hơi khom lại, cơ thịt toàn thân kết hợp chặt chẽ thành một lớp phòng ngự cực mạnh.
Lão già vẻ mặt bình thản, hai tay khua lên, một đạo hào quang ba màu bắn ra từ nội thể, còn vòng xoáy ba màu hình thành trong không gian phát ra ba tiếng rồng gầm vang dội trời đất, không gian gần như bị xé rách. Kết giới ngũ sắc bao trùm trên không kịch liệt rung động, như thể sắp bị phá nát vậy.
Ầm!
Một tiếng nổ quỷ dị vang lên trong không gian, hào quang ba màu tỏa ra từ người lão già cùng ba con thần long dần hình thành từ vòng xoáy sau lưng muốn dung hòa. Khi ba con thần long màu sắc khác nhau lên trước lão già, rồi dung hòa, hình thành một con thần long vạn trượng tỏa hào quang ba màu, đầu rồng ngẩng lên như đang ngạo nghễ với trời đất. Miệng rồng đột nhiên há ra, một lực lượng như sự hủy diệt từ trong miệng rồng phun ra, thân thể khổng lồ bao phủ lấy Lôi Cương trong nháy mắt.
Ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ vang lên từ nội thể thần long ba màu, gương mặt bình thản của lão dần trở nên ngưng trọng, lẩm nhẩm:
- Phòng ngự thật mạnh mẽ, chỉ dựa vào phòng ngự chịu đựng lực ba rồng hỗn độn dung hòa mà không bị hồn bay phách tán?
Hào quang ba màu hóa thành sóng chấn động khuyếch tán đi, một thân ảnh máu me be bét mơ hồ hiện ra. Các đệ tử Tứ Tháp Tinh phía dưới lần lượt dừng công kích lại, nhìn sóng chấn động đang áp nhanh xuống đều kinh hãi thất sắc. Bọn họ không chút do dự bay vào trong động phủ, những kẻ động tác chậm chạp đều chịu kết cục trọng thương.
Lôi Cương lúc này da tróc thịt bong, có thể thấy được xương cốt trắng lộ ra, toàn thân trên dưới máu me be bét. May mà trước đó đã mặc thượng phẩm địa cấp hộ anh giáp, nếu không thì một kích này hẳn đã làm hắn hồn bay phách tán. Hắn chỉ cảm thấy một lực hủy diệt tràn đầy điên cuồng xé tan mỗi một cơ thịt, xương cốt, kinh mạch hắn. Nỗi đau đơn như xé gan xé thịt đó đã làm hắn tê liệt, xương cốt khắp người gãy rạn thành hơn trăm mảnh, cơ thịt toàn bộ tan nát, kinh mạch đứt lìa. Lúc này, Lôi Cương chỉ còn thần trí, toàn thân căn bản không động đậy nổi, cơ thể đối mặt với nguy cơ tử vong.
Hít sâu một hơi xong, thần thức hắn điều động toàn bộ đan dược trong giới chỉ nuốt vào trong người, còn nuốt thêm mấy viên hồn châu. Lực lượng tinh thuần khiến cơ thể cận kề cái chết của hắn hồi sinh trở lại, sức sống dồi dào lan đi toàn thân, giúp hắn lành lại với tốc độ điên cuồng, đồng thời lực lượng tinh thuần trong không khí cũng tuôn vào nội thể hắn.
Đồng tử trong mắt lão già hơi co lại, chấn động nhìn tiểu tử trước đó còn máu me be bét gần như sắp chết giờ lại nguyên vẹn như cũ đứng đó, khí tức tỏa ra không ngờ lại cường đại hơn không chỉ vài lần.
Đợi thân thể lành lại dưới tác dụng của thuốc và lực lượng tinh thuần xong, Lôi Cương cảm thấy cơ thịt toàn thân như đã trở nên càng mạnh mẽ hơn, lực bạo phát của nó càng uy mãnh hơn. Quan trọng hơn nữa là, hắn phát hiện nội kình tràn đầy trong kinh mạch vừa liền lại như cũ giờ đã dần biến từ màu lục đạm sang màu xanh da trời nhạt.
Thanh cấp? Một niềm vui mừng khôn xiết vây lấy Lôi Cương, khiến hắn như mở cờ trong bụng. Hắn vốn định sau khi tiến vào chiến trường địa giới mới thử đột phá, không ngờ một kích của lão già lúc này sau khi đánh nát bản tôn liền khiến bản tôn vượt khỏi lục cấp, đạt đến kỳ đầu thanh cấp. Tịnh tiến của nhục thể còn gian nan hơn nhiều so với tu luyện bình thường, cần trải qua nhiều khó khắn mới có thể tịnh tiến một ít. Trong thành Tử Vong, thiên đường của kẻ tà đạo này, hắn đã hấp thu quá nhiều lực lượng, cưỡng chế nhục thể tịnh tiến đến đỉnh phong lục cấp, lúc này một kích của lão già như một thanh kiếm sắc bén phá vỡ khoảng cách giữa lục cấp và thanh cấp.
Lực lượng trước đây chưa từng có tràn khắp cơ thể Lôi Cương, cơ hồ mỗi một sợi tóc gáy cũng có lực lượng không thể tưởng được. Hai tay hắn nắm chặt, khí tức tỏa ra như một ngọn núi cao cổ xưa.
Sự chuyển biến của nội kình đem đến lực bạo phát càng mạnh, lực hủy diệt càng lớn. Mà sau khi hấp thu dược lực và lực lượng tinh thuần xong, cũng sinh ra biến hóa to lớn. Lôi Cương mạo hiểm chịu đựng một kích này không ngờ lại đạt được lợi ích lớn như vậy, điều này hắn hoàn toàn không ngờ tới. Nhìn cương anh được hộ anh giáp bao phủ trong đan điền, Lôi Cương thầm nói:
- Nhân tình này của La Thiên Minh ta đã nhớ kỹ.
Hộ anh giáp này chính là thứ mà La Thiên Minh đổi cho Lôi Cương. Lôi Cương biết lần này sẽ phải đối mặt với nguy cơ gì, nên trước khi tiến vào thành Tử Vong đã mặc hộ anh giáp. Dù sao bản thân trọng thương thế nào cũng có thể lành lại, nhưng cương anh một khi bị phá nát, thì chỉ còn một kết cục thần hồn tận diệt mà thôi.
Hít sâu một hơi, Lôi Cương kiểm tra nội thể, thấy xương cốt vốn rạn nứt giờ đã liền lại, hơn nữa còn trở nên cứng rắn như huyền thiết vạn năm, mạnh gấp trước đó không chỉ mười lần. Mỗi lần đột phá một tầng đều sẽ mang lại biến hóa long trời lở đất. Lôi Cương tiến vào thanh cấp xong, cũng có nghĩa là hắn đã có tư cách chống lại cao thủ địa cấp hỗn độn rồi.
Ánh mắt Lôi Cường nhìn chằm chằm vào lão, cười nhẹ nói:
- Lần nữa!