Trung Xu giới! Châu Ma! Núi vạn linh.
Núi Vạn Linh tập hợp nhiều vô kể linh thú. Giống như trước đây nó vẫn là tiểu cấm địa của châu Ma. Đây là một nơi tuyệt vời cho những đệ tử thanh niên của rất nhiều môn phái lịch lãm. Sâu trong núi Vạn Linh vốn là thánh sơn cao tới tận mây đã sụp đổ. Cấm chế bao phủ núi Vạn Linh cũng biến mất. Không còn cấm chế, đám đệ tử tới đây rèn luyện đã có thể phi hành. Mà từ lúc thánh sơn sụp đổ núi Vạn Linh không còn là nơi tụ tập của ngũ giai tinh thú nữa. Đã mấy trăm năm rồi không ai thấy được hình ảnh của ngũ giai tinh thú.
Vắng lặng nhiều năm, tại nơi vết tích thánh sơn núi Vạn Linh vào một ngày bỗng nhiên sáng rực lên làm cho toàn bộ núi Vạn Linh được chiếu sáng như ban ngày.
Không ai được chứng kiến, một thân ảnh chậm rãi hiện ra trong Thánh Sơn. Thân ảnh ấy mang vóc dáng của một người thanh niên cao ngất. Vẻ mặt như có như không một nụ cười nhạt.
Người thanh niên xuất hiện, lạnh lùng nhìn xung quanh rồi sửng sốt nói lầm bầm với thanh âm vừa: “Mọi thứ vẫn như cũ”. Người thanh niên nhìn khu rừng rậm xanh um tươi tốt trước mặt trong nhất thời vậy mà lại lâm vào trầm tư suy nghĩ rất lâu. Lúc sau người thanh niên thở dài hướng phía trước là rừng cây um tùm bay đi.
Người thanh niên đó đích thị là Lôi Cương.từ Huyết ngục đi ra
Lôi Cương không ngờ được mình lại tới đây. Mọi thứ hoàn toàn đều là ý trời. Cái khu rừng này đúng là nơi đã khiến cho hắn bước lên một con đường không tầm thường nữa.
Trong lúc này Ngu Đao đang ở hạo huyền Lôi phủ tu luyện. Khi đi tới Trung Xu giới, cấm chế khiến tu vi không thể tăng lên của Huyết Ngục vẫn làm cho Ngu Đao đau khổ biến mất khiến cho Ngu Đao mừng rõ như điên, nóng ruột tu luyện tiếp
Cảm nhận được hơi thở linh thú ở dưới, trong lòng Lôi Cương thấy xúc động muôn phần. Bản thân rời khỏi đây đã một thời gian . Lúc đó ngay cả Kiếp Cương cũng không đến. Mà hơn ba trăm năm qua mình đã là cường giả Cương quân cũng thỏa sức hoành hành toàn bộ Trung Xu giới. Bất quá Lôi Cương hiện thân đi tới Trung Xu giới, tu vi bị ép tới cảnh giới Cương Quân thiên giai. Mặc dù có hơi kinh ngạc nhưng không ngờ điều đó làm cho Lôi Cương thỏa mãn.
Sau khi ra núi Vạn Linh, Lôi Cương dựa theo ký ức mà bay về hướng trấn Thanh Thạch. Với Lôi Cương muốn đi thì trấn Thanh Thạch cũng không tới nửa khắc. Đi đến trấn nhỏ ngày trước trong lòng Lôi Cương xúc động vô cùng. Trấn nhỏ vẫn sầm uất như trước. thần thức Lôi Cương bao phủ lên trấn nhỏ nhưng khẽ thở dài. Thời gian trôi qua những người ở đây đều là hậu bối của hắn. Đám người Lý lão tất cả đã chết hết rồi sao?
Lắc đầu, Lôi Cương di chuyển trong hư không ngẫm nghĩ đến hành trình sau này của mình. Mình về Trung Xu giới, việc này đối với mình cực kỳ quan trọng.
Lôi Cương nghĩ tới Luyện Hư cùng Đan Thần, không biết bọn họ bây giờ thế nào? Hai người bạn tốt lúc này tất nhiên cũng không phải là tầm thường nữa. Năng lực của bọn họ lúc này hẳn đã đứng đầu một phương. Lôi Cương dự định chờ mọi việc qua thì sẽ đi tìm bọn họ. Vệc thứ nhất của Lôi Cương lúc này là đi đến phái Kiếm Đỉnh. Nghĩ đến phái Kiếm Đỉnh Lôi Cương đang bình tĩnh, trống ngực cũng đập nhanh hơn một chút. Lúc này đã hơn ba trăm năm căn cứ vào giao hẹn, hắn ….hẳn là đã đi đến phái Kiếm Đỉnh tìm ta ư? Nghĩ đến đấy, trong lòng Lôi Cương kích động không chịu nổi, nhanh chóng hướng phía châu Cương bay đi.
Châu Kiếm, phái Kiếm Đỉnh.
Lúc này phái Kiếm Đỉnh đã trải qua mấy trăm năm phát triển. Từng bước tiến tới thành đại môn phái. Hai con rồng của Phái Kiếm Đỉnh chình là Trảm Đồ, Trảm Lệ hùng mạnh có tiếng trong Trung Xu giới. Hơn ba trăm năm trước, trong thịnh hội giao lưu thì Trảm Đồ, Trảm Lệ có thể nói có được danh tiếng đại chấn trở thành hai con rồng của phái Kiếm Đỉnh. Sau đó hai người dưới sự đố kỵ của mọi người, trong hơn ba trăm năm qua đã đột phá Kiếp Cương đã đạt đến cảnh giới Cương Vương.
Có hai gã cường giả Cương Vương đã làm cho thanh thế phái Kiếm Đỉnh nổi lên. Nhưng sợ rằng thời gian để phái Kiếm Đỉnh để trở thành số một trong các môn phái cương châu thì phải mất đến trăm năm.
Núi Tranh Chiến nằm giữa năm ngọn núi của phái Kiếm Đỉnh. Lúc này núi Tranh Chiến đã trở thành nơi tụ họp của toàn bộ cường giả phái Kiếm Đỉnh. Tông chủ phái Kiếm Đỉnh - Xích Kiếm đã nhiều năm mai bế quan, hơn trăm năm trước. Xích Kiếm đã độ kiếp thành công, đạt được đến cảnh giới Cương Vương. Sau đó lại chìm vào trong bế quan.
Lúc này trông coi trong phái Kiếm Đỉnh là Trảm Đồ, Trảm Lệ. Hai người được gọi là Kiếm Đỉnh song long làm cho cả đệ tử thanh niên của Trung Xu giới,hâm mộ đến bái sư. Có người đồn rằng tông chủ của phái Kiếm Đỉnh là Xích Kiếm không phải bế quan mà đã truyền lại vị trí tông chủ cho Trảm Đồ hoặc Trảm Lệ. Thế nhưng vẫn chưa công bố là vì cũng không giải quyết được gì. Mà Trảm Đồ, Trảm Lệ hai người có tu vi lấn át được toàn bộ phái Kiếm Đỉnh nên không ai dám có ý kiến khác cho dù có cũng chỉ cất giữ trong lòng.
Ba trăm năm ngắn ngủi mà đạt được đến cảnh giới như vậy thì có thể nói trong Trung Xu giới đó là nhân vật quan trọng, vượt qua rất nhiều người thuộc tầng lớp cao trong phái Kiếm Đỉnh trước đây là sư thúc, thậm chí là sư tổ của họ. Tuy rằng hai người bọn họ xưng hô kính trọng nhưng …sư thúc, sư tổ cung không dám cậy già lên mặt. Vì cường giả vi tôn dựa vào sức mạnh để đứng đầu Trung Xu giới.
Lúc này tại phái Kiếm Đỉnh trong điện nghị sự
Hai gã thanh niên ngồi xếp bằng tại vị trí cao nhất trong điện nghị sự. Hai người với ánh mắt như chim ưng đảo đảo lại nhìn các cao tầng phía dưới của phái kiểm đỉnh. Khiến bọn họ run sợ không dám nhìn đối mặt. Hai người này đúng là hai người nổi tiếng trong Trung Xu giới, chính là kiếm đỉnh song long: Trảm Đồ, Trảm Lệ. Có lẽ xưng hô là đao đồ, Âm Lệ! “Gần đây, phái Kiếm Cương vẫn luôn chèn ép phái Kiếm Đỉnh, chắc các vị cũng có kiến nghị”. Đao Đồ lạnh lùng nhìn xuống phía dưới nói to. Đao Đồ lúc này so với lúc trước cũng không có nhiều thay đổi nhưng khuôn mặt qua năm tháng đã có nhiều góc cạnh trông càng chin chắn và uy nghiêm. Mặc dù hai người nắm giữ phái Kiếm Đỉnh nhưng đều như nhau. trong thời gian qua đều có được uy nghiêm của người đứng đầu.
“Trảm Đồ thiếu tông chủ! Phái Kiếm Cương là mộ trong thất đại môn phái của Trung Xu giới. Sức manh hùng hậu, xưng bá toàn bộ châu Kiếm nhiều năm. Chúng ta - Kiếm đỉnh môn phái hùng mạnh là thế mà vẫn bị bọn chúng chèn ép. Chuyện đó không có gì lạ” một lão nhân lên tiếng.
“Sao, lẽ nào phái Kiếm Đỉnh chúng ta vẫn bị phái Kiếm Cương chèn ép?” Sắc mặt Âm Lệ trầm xuống. Khuôn mặt vốn lạnh lùng lúc này lại trở nên âm trầm khiến các cao tầng trong điện chầu đều hồi hộp. Hai người đều là cường giả cương vương nên vô hình chung tạo ra áp lực khiến cho bọn họ không thể chịu nổi.
“Trảm Lệ thiếu tông chủ! phái Kiếm Đỉnh ta lúc này cần tập hợp sức mạnh. Lúc này là lúc phái Kiếm Cương chính diện giao phong” một lão nhân tuy rằng trong lòng kinh hãi nhưng vẫn kiên định ý kiến của mình. Trong lòng khí huyết sôi sục nhìn thẳng Âm Lệ nói.
Âm Lệ và Đao Đồ nhìn nhau thầm thở dài. Hai người muốn chấn hưng toàn bộ phái Kiếm Đỉnh nhưng Châu Kiếm có Kiếm Cương cũng làm cho phái Kiếm Đỉnh chịu áp lực. Muốn vùng dậy chống lại là điều rất khó khăn. Trừ phi có sức mạnh ngang nhau thậm chí vượt qua được phái Kiếm Cương. Thế nhưng cũng rất khó vì phái Kiếm Cương là đại môn phái từ xa xưa. Còn phái Kiếm Đỉnh chỉ mới xuất hiện thì làm sao có sức mạnh ngang bằng.
Đao Đồ nhíu mày, nhăn trán, thở dài nói: “Ôi chao ….việc này không gấp được, phái Kiểm Đỉnh phải thu nhận thêm đệ tử xem độ mạnh yếu ra sao. Mặc kệ tư chất thế nào chỉ cần thông qua thử thách của phái Kiếm Đỉnh chúng ta là đủ khả năng trở thành đệ tử của phái Kiếm Đỉnh, hiểu chưa?”
Âm Lệ ngồi cạnh sửng sốt, ánh mắt có chút thất thần. Và dường như muốn gợi lại chuyện mấy trăm năm trước.