Hỗn Mộc Chi Nguyên nằm tại phía Nam Mộc Thần Giới, trong một khu rừng già mênh mông vô tận, cây đại thụ ở nơi này cho dù mười người trưởng thành cũng chưa chắc đã ôm hết. Vô số năm nay, nơi nay không có tin đồn gì về tiên thú xuất hiện, lại là một trong hai đại cấm địa ở Mộc Thần Giới, với tên gọi Sâm Niết chi địa, tục ngữ nói không có lửa làm sao có khói, sợ rằng dù không có tiên thú chắc chắn cũng có thứ khiến cường giả phải kiêng kỵ.
Lôi Cương và Vấn Luyện Tử ngồi truyền tống trận đến một thành phố lớn thuộc Thần Tông ở trung tâm Mộc Thần Giới, rồi đi một mạch đến khu rừng từ thời cổ này này.
Hai người bay suốt gần mười canh giờ mới đến khu rừng từ thời viễn cổ nơi cao thủ Mộc Thần Giới phải e dè này. Khi nhìn thấy khu rừng rậm này, Lôi Cương cũng không khỏi sợ hãi, cây nơi này căn bản không giống cây, cao có đến ba trăm trượng, thấp cũng có hai trăm trượng, đại thụ to như vậy cũng không mấy gặp ở Ngũ Hành Giới.
- Lưu trưởng lão, Hỗn Mộc Chi Nguyên nằm ở chính trung tâm của khu rừng này. Nơi này tuy là cấm địa, nhưng không có tiên thú, chỉ cần cẩn thận một chút, với thực lực hai chúng ta hẳn là không thành vấn đề.
Vấn Luyện Tử mắt nhìn khu rừng rậm xanh biếc phía trước, chậm rãi nói.
- Nơi này đã không có tiên thú, vậy tại sao lại có hung danh “cấm địa”?
Lôi Cương không hiểu nói.
- Ha ha, đại thụ nơi này đã có linh khí, lại có tin đồn những cây đại thụ này có thể biến hóa thành hình người, công kích mạnh vô cùng. Theo lời đồn, nếu vận khí công tốt, thì cường giả Đạo Thánh, Cương Thần thiên giai cũng phải an nghỉ nơi đây.
Vấn Luyện Tử chậm rãi đáp, trong mắt kèm theo ít nhiều thần sắc kiêng nể.
Biến hóa thành hình người? Lôi Cương không khỏi nghĩ đến người cây gặp được trong Chí Bảo, nếu không có người cây đó, thì sợ rằng mình đã không có được Hỗn Mộc Kim Nhũ cứu mình không biết bao nhiêu lần, Lôi Cương rất có hảo cảm với người cây, thấp giọng nói:
- Không ngại, đi thôi, bọn họ rất thân thiện.
Vấn Luyện Tử nghe vậy chợt sửng sốt, không khỏi cười khổ. Khu rừng này không biết đã khiến bao nhiêu cao thú ôm hận chôn vùi nới đây, lúc này đến miệng Lôi Cương lại thành rất thân thiện. Có điều, Vấn Luyện Tử không biết rằng người cây có nguyên tắc của mình, một khi tức giận thì sẽ không chết không thôi, cho đến khi đối phương hồn siêu phách tán.
Hai người bay về phía trung tâm của khu rừng từ thời viễn cổ, nhưng chưa bay được bao lâu, thì một thứ uy áp không kém gì Cương Thánh thiên giai từ dưới truyền lên.
- Nhân loại, mời dừng bước, nếu không, gánh chịu sự truy sát không chết không dừng của người cây.
Một âm thanh tang tóc vang lên. Vấn Luyện Tử như sớm có chuẩn bị liềnlấy ra một thanh tiên kiếm màu nâu phát sáng, cảnh giác phía dưới. Lôi Cương liếc mắt nhìn Vấn Luyện Tử, lắc đầu nói:
- Không được động thủ, để ta.
Lập tức, Lôi Cương tỏa ra linh khí thuộc tính Mộc thuần khiết của mình, trong đó ẩn chứa khí tức của cây sinh mệnh, chầm chậm khuyếch tán xuống phía dưới.
Ầm…
Phía dưới đột nhiên vang lên một dị động cực lớn, nơi mà khí tức của Lôi Cương lan đến tất cả cây lớn đều phát ra một loạt tiếng động, từng cặp mắt từ trong cây lớn cao ngút trời mở ra, mục quang nhìn về Lôi Cương trong không trung.
- Khí tức của mẫu thụ? Ngươi là… Ngươi, ngươi sao lại có khí tức của mẫu thụ?
Thanh âm tang tóc lần nữa vang lên, phía trước một cây cực lớn đột nhiên biến hóa thành người cây cao đến mười trượng, bay lên không trung nhìn Lôi Cương với ánh mắt khó tin.
- Đây là cơ duyên của tại hạ. Lần này tại hạ đến trung tâm tiến vào Hỗn Mộc Chi Nguyên, mong tiền bối cho phép.
Lôi Cương nắm chặt tay, quan sát người cây này, khí tức người cây này tỏa ra tuy mạnh, nhưng so với người cây trong Chí Bảo lại thua kém không ít.
- Nhân loại, nói! Ngươi sao có được khí tức của mẫu thụ?
Người khổng lồ này không trả lời Lôi Cương, mà dán chặt mắt vào hắn, trong mắt chứa đựng thần sắc nóng rực.
- Bởi vì ta là người mà mẫu thụ của các vị chấp nhận.
Lôi Cương lãnh đạm cười. Vấn Luyện Tử chấn động nhìn Lôi Cương, tuy không biết mẫu thụ mà người cây này nói là cái gì, nhưng Vấn Luyện Tử đột nhiên phát hiện, Lôi Cương quá mức thần bí, nhiều việc đều không hỏi han tới, đặc biệt là luyện chế đơn dược tứ hành. Mà lần này Lôi Cương quay lại, khiến Vấn Luyện Tử cảm thấy trên người Lôi Cương tỏa ra một khí chất sắc bén. Đã sống vô số năm như Vấn Luyện Tử tự nhiên biết được đây có nghĩa là gì, Lôi Cương đã lĩnh ngộ được hành Kim, lẽ nào là nhờ Kim Uẩn Đan?
- Ngươi đã là người được mẫu thụ nhận định, vậy người chính là bằng hữu của người cây chúng ta.
Ánh mắt của người cây khổng lồ này nghiêm túc nhìn Lôi Cương rồi nói. Tiếp đó người cây khổng lồ ngửa lên trời rít lên một tiếng, các đại thụ rậm rạp phía dưới không ngờ lại dạt sang hai bên, một đường lớn nghiêm chỉnh rộng khoảng mười trượng thành hình, kéo dài vô hạn về phía trước.
Không chỉ Vấn Luyện Tử há mồm trợn mắt mà cả Lôi Cương cũng vậy. Nhìn con đường lớn ngay ngắn, Lôi Cương hít sâu một ngụm khí lạnh, nhìn người cây khổng lồ nhất thời có chút xấu hổ, đại lễ như vậy, vô số năm nay sợ rằng mình là người đầu tiên à. Lập tức, Lôi Cương ôm quyền nói:
- Đa tạ tiền bối.
Trầm ngâm một lát, Lôi Cương lấy ra một bình Hỗn Mộc Kim Nhũ trong giới chỉ ra, trong đó Lôi Cương đã dùng đi phần lớn, chỉ còn trên dưới mười giọt. Vô công bất thọ lộc, người cây khổng lồ nãy đã khách sáo như vậy, Lôi Cương tự nhiên cũng không thể nhỏ mọn, liền đem Hỗn Mộc Kim Nhũ giao cho người cây khổng lồ.
Hỗn Mộc Kim Nhũ chính là vô số người cây ở không gian Mộc hành trong Chí Bảo ngưng tụ thành, có tác dụng rất lớn đối với sự trưởng thành của cây sinh mệnh, đương nhiên cũng rất có ích với người cây. Lúc đầu người cây đó có thể cho Lôi Cương một nửa đã là rất nể mặt cây sinh mệnh rồi, dù sao thì họ cũng rất cần Hỗn Mộc Kim Nhũ.
Người cây khổng lồ vốn muốn từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc bình trong tay, thân thể cao to mười trượng đó chợt run lên, mục quang trở nên kích động vô cùng, nói:
- Đây… đây là…Hỗn Mộc Kim Nhũ.
Lôi Cương gật đầu, Vấn Luyện Tử bên cạnh ngược lại trợn tròn mắt lên. Vô số năm nay, Hỗn Mộc Kim Nhũ gần như là đẳng cấp cao nhất của Đan Tông, thậm chí có thể gọi đó là nguyên liệu luyện đan cấp thần, bất kể chế luyện đan dược gì, nếu thêm vào một giọt Hỗn Mộc Kim Nhũ thì hiệu quả chắc chắn sẽ mạnh lên trăm lần, mà thứ này chỉ thấy tên chứ chưa thấy vật. Vấn Luyện Tử sống lâu như vậy mới chỉ thấy qua một giọt, lại còn là lúc sư tôn luyện đan ngẫu nhiên nhìn thấy. Mà lúc đó, sư tôn của hắn coi trọng Hỗn Mộc Kim Nhũ này còn hơn cả sinh mạng mình. Vậy mà lúc này đây, Lôi Cương lại đem ra gần mười giọt? Vấn Luyện Tử liếc mắt qua chiếc bình, trong lòng vô cùng kinh hãi, mục quang nhìn Lôi Cương có thêm mấy phần chấn động cùng với cái hận chuyện đã rồi. Thứ kỳ vật hiếm có cỡ đó lại tặng ra mười giọt đơn giản như vậy, đây không phải là phung phí của trời hay sao? Không, căn bản chính là phá gia chi tử! Là kẻ hoang phí nhất ta từng biết.
- Đa tạ ngươi, bằng hữu!
Người cây khổng lồ nghiêm túc hành một lễ với Lôi Cương, một đạo hào quang màu nâu từ trán người cây bay ra bắn về Lôi Cương. Lôi Cương đứng im, hắn cảm thấy người cây không có ác ý gì. Đạo hào quang màu nâu này dung nhập vào nội thể Lôi Cương liền hóa thành một đồ án hình cây cỡ bằng một cái móng tay, người cây khổng lồ nghiêm túc nói:
- Bẳng hữu, ngươi hiện đã thực sự trở thành bằng hữu vĩnh viễn của người cây chúng ta, ta thân là tộc trưởng người cây nơi này xin cảm tạ ngươi.
Lôi Cương không ngờ mười giọt Hỗn Mộc Kim Nhũ có thể đổi lại thân phận như vậy, Lôi Cương cũng không thoái thác, nói với người cây khổng lồ:
- Không ngại, chúng ta là bằng hữu!
Người cây khổng lồ kích động gật gật đầu, mười giọt Hỗn Mộc Kim Nhũ này đủ cho mười người cây khổng lồ trong khu rừng từ thời viễn cổ này có được sự tiến hóa.
- Tiền bối, đợi ta làm xong việc sẽ đến gặp người. Giờ chúng ta xin đi trước.
Lôi Cương chậm rãi nói.
- Đừng có gọi tiền bối, tiền bối nữa, hãy gọi ta Sâm Niết là được.
Người cây khổng lồ cười đáp.
Lôi Cương gật đầu, cáo biệt xong Sâm Niết liền cùng Vấn Luyện tử bay về trung tâm. Nửa canh giờ sau, Lôi Cương và Vấn Luyện Tử dừng lại tại nơi duy nhất trong khu rừng từ thời viễn cổ không có cây lớn, Vấn Luyện tử nhìn xuống phía dưới, trên mặt hiện ra vẻ hồi ức, thầm than một tiếng, Vấn Luyện Tử lắc đầu than:
- Nơi này chính là cửa vào của Hỗn Mộc Chi Nguyên.
Lôi Cương cúi đầu nhìn qua, phát hiện phía dưới hiện ra một khoảng không bằng phẳng, chỉ có một cái rễ cây đã bị chặt đi. Vấn Luyện Tử nặn ra một nụ cười, cũng không nói gì, mà kéo Lôi Cương hạ xuống phía dưới, cuối cùng đứng xuống rễ cây đó. Vừa tiếp xúc, Lôi Cương liền phát hiện tình cảnh trước mắt chợt biến đổi, đợi đến lúc nhìn rõ thì nhận ra đang lơ lửng trong không trung, phía dưới vô tận, bốn phương tám hướng đều là cây lớn rậm rạp um tùm. Những cây lớn này còn to hơn những cây lúc trước, một dòng linh khí thuộc tính Mộc nồng hậu đập đến trước mặt.
- Thật không ngờ, lão phu lại có cơ duyên tiến vào trong Hỗn Mộc Chi Nguyên lần hai.
Vấn Luyện Tử mắt nhìn bốn phía, ánh mắt rực cháy lẩm nhẩm nói.
Lôi Cương hơi kinh ngạc, nơi này chính là không gian của Hỗn Mộc Chi Nguyên sao? Lôi Cương đột nhiên cảm thấy cây sinh mệnh trong đan điền lúc này hơi run rẩy, linh khí thuộc tính Mộc cực kỳ dồi dào xung quanh không ngờ lại tự động hội tụ về phía Lôi Cương, nhập vào phần bụng hắn.