Vô số đệ tử hoảng sợ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn lên không trung.
Nghe thấy tiếng gầm tức giận đó, lão nhân gày gò cứng người lại rồi vội vàng nói:
- Tiểu tử! Lão phu đi trước. Ta không gánh được cơn tức của lão gia hỏa kia. Hay suy nghĩ cho thật kỹ xem có đồng ý tu luyện Thể Tu quyết của ta hay không. Mấy ngày nữa, ta sẽ tới tìm ngươi.
Âm thanh vừa dứt, lão nhân liền biến mất trước mắt Lôi Cương.
Nhìn lão nhân biến mất Lôi Cương cũng nhanh chân chạy đi. Lôi Cương không hề ngốc. Nghe thấy tiếng hét to vừa rồi biết ở chỗ này không hề có chuyện hay. Chỉ sợ rằng... Khi Lôi Cương vừa mới biến mất, một vị lão nhân với khuôn mặt tái nhợt, mái tóc bạc phơ như sắp bước vào Quỷ Môn quan chợt hiện lên vừa đúng chỗ lão nhân kia đứng. Lão âm trầm nhìn xuống vết nứt, gương mặt trơ xương giật giật rồi đột nhiên nhìn về phía lão nhân vừa biến mất mà rít lên:
- Lực Cuồng. Ngươi coi Sát Thiên đao ta vào đâu?
Rồi lão chợt vọt về phía lão nhân gầy gò vừa biến mất. Sau khi lão nhân tóc bạc đi khỏi, lại có vài vị lão nhân và một số trung nhiên liền xuất hiện mà quan sát xung quanh. Nghe thấy tiếng gầm còn vang vọng trong không trung, bọn họ nhìn nhau thầm cười khổ. Một vị trung niên mặc trang phục màu trắng, ngực có thêu một thanh kiếm màu vàng tím và ngọn lửa cười khổ rồi nói:
- Mau chóng cho các đệ tử sửa chữa. Nếu không, chờ tới khi tất cả các cao thủ trên Trung Xu giới tới Luyện Khí tông chúng ta mà thấy cái khe này thì thể diện còn đâu? Không biết là do vị tiền bối nào gây ra.
- Đi thôi. Lão tổ tông đã xuất hiện nên chắc không lâu nữa sẽ biết.
Một vị lão nhân đứng bên cạnh người trung niên nói một cách chậm rãi rồi biến mất. Không lâu sau, có một số đệ tử tò mò tới đây, nhìn thấy vết nứt trên mặt đất mà hoảng sợ.
Lôi Cương không yên tâm, lo lắng đi về phía cửa của Luyện Khí tông. Trên đường đi thi thoảng hắn quay lại nhìn, sợ có người tới tìm mình. Khi tới cửa rồi, Lôi Cương mới thở phào, trong lòng cảm thấy khiếp sợ trước lực lượng thân thể khủng bố của lão nhân. Lôi Cương không biết được rằng khi Ngũ Hành thể tu của hắn luyện tới cảnh giới Thể Vương có thể có được lực lượng khủng bố như vậy hay không?
Bốn người trung niên áo đen đứng ở cửa thấy Lôi Cương từ từ đi tới cũng không nói gì. Lôi Cương đứng ở cửa, quan sát đoàn người đang đi vào mà tìm kiếm bóng hình quen thuộc.
Chỉ có điều, Lôi Cương cảm thấy thất vọng khi trong đám người không hề có người mà mình muốn tìm. Chẳng lẽ Đạo Môn còn chưa tới? Lôi Cương thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, từ phía chân trời có một thanh kiếm to từ từ bay tới rồi hạ xuống trước cửa của Luyện Khí tông. Mười ba gã đệ tử và ba người trung niên áo đen từ trên phi kiếm nhảy xuống, kiêu ngạo nhìn xung quanh. Vốn Lôi Cương đang thất vọng chợt sửng sốt, ánh mắt xuất hiện một sự kích động.
Trong số mười ba người thanh niên đệ tử đó lại có người quen của hắn...
Đao Đồ, Âm Lệ....
Lôi Cương nhận ra được trong số chín người cùng với mình tiến vào Kiếm Đỉnh môn thì có tới bảy người đủ tư cách tham gia đại hội. Lôi Cương chỉ biết cười khổ trong lòng. Chẳng trách mà lúc trước không ai để ý tới mình. Nếu như bản thân hắn mà không có Ngũ Hành thể tu thì có lẽ bây giờ vẫn còn đang chìm trong tầng thứ nhất. Trong suy nghĩ của mình, Lôi Cương biết rằng có thể có được thành tựu như ngày hôm nay đều là nhờ Ngũ Hành thể tu, nói cách khác thì nguyên nhân thực sự chính là...
Lôi Cương cũng không gọi ngay Đao Đồ và Âm Lệ. Hắn chỉ đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng quan sát cả hai người. Ở Kiếm Đỉnh môn, người có thể coi là bằng hữu của Lôi Cương thì Đao Đồ là một và Âm Lệ cũng có thể coi là hai. Bây giờ, Đao Đồ đã cao gần sáu thước, mặc một bộ trang phục màu xám, ngực thêu một thanh kiếm màu đen. Sau khi nhảy xuống khỏi phi kiếm gã cũng không kiêu ngạo như những người khác mà lẳng lặng quan sát những người xung quanh. Đao Đồ như vậy còn Âm Lệ thì hơi nhắm mắt, gương mặt hoàn toàn lạnh lùng như không để ý tới bất cứ một chuyện gì. Mà người cầm đầu trong số mấy người áo đen đúng là sư tôn Cương Kiếm tử của Đao Đồ. Cương Kiếm tử đi tới trước mặt bốn người trung niên áo đen, xuất ra một cái lệnh bài rồi nói:
- Đạo hữu! Ta là đệ tử của Kiếm Đỉnh môn.
Cương Kiếm Tử cũng không có sự kiêu ngạo giống như khi còn ở Kiếm Đỉnh môn. Y biết rõ thực lực khủng bố của Luyện Khí tông nên hết sức từ tốn.
Người cầm đầu trong số mấy người trung niên áo đen nhận lấy lệnh bài, sau khi quan sát kỹ rồi nói:
- Hoan nghênh đạo hữu của Kiếm Đỉnh môn. Khí Mộc! Dẫn các vị đạo hữu của Kiếm Đỉnh môn vào trong tông.
Từ trong đám người bước ra một gã đệ tử thanh niên mặc trang phục màu xám mỉm cười nói với Cương Kiếm tử:
- Sư thúc! Mời...
Ánh mắt của y cũng có một chút khinh thường. Kiếm Đỉnh môn? Ngoại trừ bảy đại môn phái trên Trung Xu giới ra, đệ tử của Luyện Khí tông không hề coi các môn phái khác vào đâu. Cho dù là Kiếm Đỉnh môn có một vị trí tương đối cao ở Kiếm Châu cũng không ngoại lệ.
Sâu trong mắt của Cương Kiếm tử lóe lên một tia sáng lạnh lẽo nhưng biết rằng đây là Luyện Khí tông nên không thể làm loạn. Vì vậy mà y chỉ gật đầu lạnh lùng rồi theo sự hướng dẫn của Khí Mộc bước qua cổng. Mười ba tên đệ tử của Kiếm Đỉnh môn cũng đi theo sau.
Đột nhiên, Cương Kiếm Tử khựng người lại, không thể tin được khi nhìn thấy Lôi Cương đang đứng trên con đường lớn. Y kinh hãi nói:
- Ngươi...ngươi là... Tại sao ngươi lại ở đây?
- Lôi Cương?
Đao Đồ ngạc nhiên rồi thốt lên một tiếng vui mừng. Hắn nhìn Lôi Cương với ánh mắt kích động rồi vội vàng chạy tới bên Lôi Cương nắm lấy tay mà nói:
- Không ngờ ngươi lại ở đây. Trên đường đi ta cứ thầm hỏi ngươi có tới đây hay không đấy. Ha ha! Bây giờ ngươi vẫn cao hơn ta tới nửa cái đầu....
Lôi Cương cũng vui vẻ ôm chặt lấy Đao Đồ rồi nói:
- Đao Đồ! Đã lâu không gặp. Ngươi vẫn thấp hơn ta một chút.
Cả hai nhìn nhau rồi hiểu ý mà bật cười. Đối với Đao Đồ, Lôi Cương hết sức cảm kích. Nếu không có y thì có lẽ lúc còn ở ở Kiếm Đỉnh môn hắn sẽ phải lo lắng mà tìm kiếm thức ăn. Lôi Cương vẫn còn nhớ rõ trên đó không hề có bất cứ một thứ động vật nào.
- Lôi Cương! Đã lâu không gặp.
Âm Lệ cũng bước ra, gương mặt lạnh lùng của hắn mỉm cười rồi nói với Lôi Cương.
Lôi Cương gật đầu thật mạnh, nói:
- Âm Lệ! Đã lâu không gặp.
Cương Kiếm Tử cùng với hai gã trung niên áo đen đều ngẩn người mà nhìn Lôi Cương như không tin nổi vào mắt mình. Cả ba người đều là những người có mặt khi nhận đệ tử. Nếu như không gặp Lôi Cương ở đây mà nhớ lại lúc trước thì chỉ sợ cả ba không thể nhớ tới hắn.
Mười tên đệ tử còn lại cũng kinh ngạc mà nhìn Lôi Cương. Đặc biệt là Thần Vân, La Cẩm, Long Hành, Lâm Thiên, Vô Cương đều cùng tiến vào Kiếm Đỉnh môn với Lôi Cương. Bọn họ vẫn còn nhớ rõ lúc trước ở trong đại điện, Lôi Cương hoàn toàn bất lực hứng chịu sự khinh thường của mình. Vậy mà hôm nay, Lôi Cương lại có thể xuất hiện ở Luyện Khí tông? Trong khi họ để tới được đây phải cố gắng rất nhiều. Trong đó đặc biệt là Thần Vân, nét mặt lại càng thêm khó coi.
- Các vị tiền bối.
Lôi Cương hướng tới ba người Cương Kiếm tử gật đầu nói. Đối với ba người bọn họ, Lôi Cương cũng không hề oán hận vì việc lúc trước nhưng cũng không có hảo cảm lắm.
- Đi thôi.
Khí Mộc đứng bên khinh thường nhìn ba người Cương Kiếm tử rồi nói.
Ánh mắt của ba người bọn họ nhìn Lôi Cương đầy phức tạp rồi gật đầu sau đó chợt nói với Đao Đồ:
- Đi thôi.
- Lôi Cương! Chúng ta đi trước, sau đó sẽ tới tìm người.
Sau khi gặp được Lôi Cương, Đao Đồ cảm thấy rất vui.
Sau khi thấy Lôi Cương gật đầu, Đao Đồ mới đuổi theo mọi người. Nhìn mười mấy người Đao Đồ biến mất, Lôi Cương nở nụ cười bất đắc dĩ. Thời gian thấm thoát trôi đi, chỉ sợ ngoại trừ Đao Đồ và Âm Lệ, chẳng ai có thể nghĩ tới việc hắn có thành tựu như ngày hôm nay. Lúc trước, họ dè bỉu hắn là đồ rắc rưởi thì hôm nay hắn lại có thể đứng cùng một chỗ với họ.
Lôi Cương vẫn đứng yên ở đó, lẳng lặng chờ Đạo Môn tới. Thời gian trôi qua có rất nhiều phi kiếm bay tới. Nhờ đó mà mấy trăm người đứng chờ ở trước cửa cũng vào hết trong tông môn. Lúc này, trước cửa của Luyện Khí tông chỉ còn hơn mười người. Lôi Cương cảm thấy lo lắng khi chưa thấy Đạo Môn tới.
"Vù..." Một tiếng kiếm rít vang lên, mấy chục thanh phi kiếm chợt xuất hiện ở phía chân trời, từ từ hạ xuống.
- Cuối cùng thì cũng tới Luyện Khí tông. Luyện Hư đâu?
Một tiếng cười ha hả chợt vang lên.
Lôi Cương sửng sốt rồi chợt mỉm cười nhìn một gã thanh niên từ trên phi kiếm nhảy. Người thanh niên đó chính là Đan Thần. Lúc này, so với trước gã càng thêm trầm ổn, đôi mắt thông minh từ từ ẩn dấu tuy nhiên vẫn có những tia sáng lóe lên trong mắt hắn.
- Thần nhi! Không được vô lễ.
Một vị trung niên mặc trang phục màu đỏ, hai mắt giống như mắt hổ trừng mắt nhìn Đan Thần rồi trầm giọng nói.
- Vâng! Sư thúc.
Đan Thần nhếch miệng cười. Rồi đi tới cửa của Luyện Khí tông.
Bốn gã trung niên áo đen cũng không ngăn cản vì đã thấy được ấn ký hình cái đỉnh của Luyện Đan tông vốn nổi danh cùng với Luyện Khí tông. Hơn nữa, cả hai tông vẫn luôn giao hảo với nhau.
Người trung niên nam từ mỉm cười bất đắc dĩ. Mặc dù là người nghiêm khắc nhưng lão đối với Đan Thần lại rất chiều chuộng.
- A... Ha ha! Lôi Cương! Tiểu tử ngươi không ngờ lại còn tới trước cả ta.
Khi tới cửa của Luyện Khí tông, Đan Thần nhận ra Lôi Cương liền hét lên đầy vui mừng. Trong tay y chợt xuất ra một thanh linh kiếm rồi chẳng thèm nói lời nào mà bổ thẳng về phía Lôi Cương.
Lôi Cương nở nụ cười bất đắc dĩ. Nếu như không được Luyện Hư nói trước thì Lôi Cương vẫn còn tưởng rằng Đan Thần nhầm lẫn. Hư Kiếm nằm trong giới chỉ nhanh chóng được hắn lấy ra rồi đón lấy một kiếm của Đan Thần.
"Oành..." Một tiếng nổ vang lên rồi Đan Thần lùi lại mấy bước. Mà Lôi Cương cũng lui lại một bước cười cười nhìn nét mặt kinh ngạc của Đan Thần.
- Được lắm! Lực lượng của ngươi lại mạnh hơn rồi.
Đan Thần nhìn Lôi Cương rồi hơi xoa xoa tay. Lúc này, bàn tay của Đan Thần có chút tê dại bởi lực lượng thân thể của Lôi Cương.
Đan Thần cũng không tiếp tục công kích mà nở nụ cười nói với Lôi Cương:
- Ha ha! Bây giờ không đánh với ngươi. Chờ đại hội giao lưu, chúng ta luận bàn một chút.
Nhìn Đan Thần nở nụ cười một cách quỷ dị, Lôi Cương nở nụ cười bất đắc dĩ mà nói:
- Được.