Sau một năm...
Bên thác nước cao trăm trượng có một túp lều cỏ dựng giản dị. Bên cạnh đó có một thiếu niên mình trần với làn da ngăm đen vì rám nắng đang xếp bằng ngồi trên một tảng đá bên bờ nước. Hai tay gã đặt ngang đùi, mắt nhắm nghiền. Có điều khiến cho người ta kinh ngạc đó là toàn thân thiếu niên đầy vết sẹo, chi chít những vết thương. Đặc biệt là nơi bả vai....
Một lúc lâu sau, thiếu niên mở mắt. Trong đôi mắt sáng chứa đầy sự bất đắc dĩ và thất vọng.
- Tại sao mình tu luyện suốt một năm mà không đạt được việc ngưng thần như trong kinh nói? Chẳng lẽ tâm của mình thực sự chưa yên tĩnh hay là tư chất của mình quá kém?
Câu đầu tiên của quyển kinh có nói rằng, tu luyện thân thể thì điều đầu tiên chính là tĩnh tâm, ngưng thần.
Thiếu niên đó chính là Lôi Cương một năm sau. Từ khi Lôi Ma ra đi, Lôi Cương đóng cửa một tháng. Sau một tháng, Lôi Cương mới thoát khỏi sự buồn bã sau khi ca ca ra đi mà bước ra ngoài. Sau đó, Lôi Cương ra khỏi Lôi Kiếm thôn, tới bên thác nước dựng một túp lều cỏ cho mình. Hàng ngày, ngoại trừ những lúc vào núi săn bắn một số con vật nhỏ để no bụng ra hắn đều tập trung ngưng thần.
Trong vòng một năm qua, mặc dù không có sự tiến triển đối với Nội Kinh nhưng điều vẫn khiến cho Lôi Cương cảm thấy vui mừng đó là có thể cố gắng ngồi dưới thác nước được mười phút. Mặc dù còn kém rất xa so với cái khoảng cách mà đại sư đã nói nhưng đối với Lôi Cương cũng là một sự tiến bộ rất lớn. Trong vòng một năm, thân thể Lôi Cương ngày nào cũng để cho dòng nước xiết tấn công. Mặc dù gây ra rất nhiều vết thương nhưng cũng khiến cho thể lực của Lôi Cương mạnh hơn mấy lần. Vì vậy mà bước vào tuổi mười một, sức lực của Lôi Cương đã mạnh hơn bạn cùng trang lứa. Mặc dù chưa tới mức vai hùm mình gấu nhưng thân thể cũng hết sức cường tráng.
Lôi Cương nhìn dòng nước chảy xiết mà trong mắt xuất hiện một sự quyết tâm. Hắn lẩm bẩm nói:
- Đại ca! Tiểu Cương sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Đột nhiên, Lôi Cương nhanh nhẹn nhảy vào trong nước, bơi tới dưới thác nước rồi ngồi xuống....
Rầm...rầm...rầm...
Dòng nước xiết liên tục đổ lên người Lôi Cương, đôi da tay ngăm đen của hắn không ngờ còn biết thành máu tím. Tuy nhiên, Lôi Cương giống như một tảng đá vẫn không hề nhúc nhích.
Một phút đồng hồ trôi qua...
Năm phút trôi qua... Gương mặt cùng với thân thể Lôi Cương co giật liên tục, cảm giác toàn thân đau đớn. Tuy nhiên Lôi Cương vẫn cắn răng chịu đựng không hề nhúc nhích.
Mười phút đồng hồ trôi qua....
Tới lúc này, trên lưng Lôi Cương đã rịn máu tươi, làn da cũng từ từ xuất hiện những vết nứt. Dưới sự tấn công của thác nước, miệng vết thương càng lúc càng lớn, máu tươi chảy càng nhiều. Tuy nhiên, Lôi Cương vẫn nhắm chặt hai mắt để mặt cho khuôn mặt run rẩy...
Mười một phút đồng hồ...
Dòng nước đã bị nhuộm một màu đỏ. Lúc này, Lôi Cương như biến thành một người bằng máu, làn da trên thân thể rách nát. Mặc dù mười một phút với mười phút tưởng chừng không khác nhau nhiều lắm. Nhưng một phút đó cũng đủ để xác định giới hạn của Lôi Cương.
- Oa...phụt.
Lôi Cương phun mạnh một ngụm máu tươi, rũ người, cố gắng ra khỏi dòng nước xiết. Hắn nằm ngửa trên mặt nước mà chậm rãi trôi vào bờ. Nằm trên bờ nước, mặc dù toàn thân hắn da thịt bong tróc nhưng đôi măt sáng lại hết sức kích động.
Sau một tháng, các vết thương trên thân thể Lôi Cương đã khép miệng. Thân thể ngăm đen của hắn lại càng thêm cường tráng. Khuôn mặt vốn non nớt xuất hiện chút già dặn không xứng với tuổi. Mặc dù mới mười một tuổi, nhưng những chuyện mà hắn đã trải qua khiến cho tâm tính của Lôi Cương trưởng thành hơn rất nhiều.
Hắn ngồi xếp bằng trên bờ, hai mắt nhắm nghiền, tĩnh tâm ngưng thần. Lôi Cương để cho ý nghĩ của mình tiến vào bên trong. Đây là bí mật nhỏ mà trong khoảng một tháng gần đây hắn mới phát hiện ra. Vì vậy mà mỗi lần ngồi tĩnh tâm, năng lượng tinh thần của hắn trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng đạt tới trạng thái dư thừa. Vốn Lôi Cương nghĩ rằng bản thân đã đạt được điều kiện ngưng thần mà nội kinh đã miêu tả, nhưng theo những gì trên đó ghi rằng làn da có một vầng ánh sáng nhạt lưu động mà đạt tới tầng thứ nhất của Nội Kinh đó là Đồng bì. Tuy nhiên cơ bản hắn không cảm nhận được da thịt của bản thân phát sáng nên khiến cho Lôi Cương thất vọng...
Sau khi ngồi xuống một lúc, Lôi Cương hít một hơi thật sâu rồi khởi động thân thể mà nhảy vào dưới thác nước. Hắn như một con cá bơi tới dưới thác nước rồi hít một hơi thật sâu bắt đầu ngồi xếp bằng. Cảm nhận lực xung kích mạnh mẽ trong lòng Lôi Cương run rẩy. Tuy rằng hắn có một sự kiên định nhưng chẳng ai lại muốn chịu cái cảnh da thịt dập nát.
Lôi Cương cắn chặt răng, thân thể căng thẳng. Nhưng ngay lập tức, trong đầu Lôi Cương xuất hiện một suy nghĩ vì sao lúc này lại không tĩnh tâm ngưng thần để cho bản thân tiến vào trong khoảng không. Như vậy, sự đau đớn chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều. Ngay lập tức, Lôi Cương nhanh chóng để cho bản thân tĩnh tâm, ngưng thần, trong đầu chỉ có một sự trống rỗng.
Trong lòng Lôi Cương cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Lực xung kích của thác nước thực sự đã nhỏ đi mà cái cảm giác đau đớn cũng giảm đi rất nhiều. Từ từ, Lôi Cương trở nên bình tĩnh hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thác nước vẫn chảy xuống như hàng bao năm nay....
Mười một phút...
- Mười lăm phút...
Nếu lúc này có thôn dân của Lôi Kiếm thôn ở đây chắc chắn sẽ sợ tới ngất. Bởi vì lúc này, dòng nước bên dưới thác đã bị nhuộm đỏ tưởng từng như màu chảy thành sông. Mà dưới thác nước lại có một người... Phải nói là một người máu thì đúng hơn. Toàn thân hắn máu tươi ứa ra liên tục. Không biết vị đại sư mà Lôi Cương vẫn nói nhìn thấy cảnh này sẽ như thế nào. Vốn Nội Kinh là bí kíp tu luyện trong tàng thư các của sư môn đại sư. Khi đại sư còn trẻ vào Tàng Thư các liền vô tình thấy một quyển bí kíp cổ phủ đầy bụi. Cứ tưởng đó là bí kíp tu đạo nhưng không ngờ lại phát hiện nó chỉ là một bí kíp tu luyện thân thể. Vì vậy mà đại sư cũng không xem xét. Cho tới hôm trước, vì để cho Lôi Ma yên tâm, đồng thời không để cho pháp quyết tu luyện của sư môn bị truyền ra ngoài, đại sư mới đem quyển Nội Kinh cấp cho Lôi Cương. Nếu đại sư mà nhìn thấy Lôi Cương vào lúc này, chứng kiến ý chí sắt đá của hắn thì không biết có dao động hay không?
Điều khiến cho người ta ngạc nhiên đó là Lôi Cương cũng không hề cảm thấy đau đớn cứ như máu tươi chảy ra không phải là của hắn. Còn hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích như cũ.
Lôi Cương cũng chẳng biết bản thân đã ngồi bao lâu, chỉ biết cố gắng kiến trì, làm cho suy nghĩ của mình rơi vào khoảng trống.
Những vết thương do thác nước gây ra càng lúc càng lớn. Sắc mặt của Lôi Cương càng ngày càng thêm tái nhợt.
- Oành...
Đột nhiên Lôi Cương cảm giác trong đầu giống như bị nổ tung mà không kịp có phản ứng. Hắn chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm rồi ngã xuống dòng suối nhỏ dưới thác nước.
Không biết bao lâu, một ngày...một năm... Hay mười năm...? Thời gian cứ như dừng lại trong một khoảng khắc đó...
Lôi Cương chợt tỉnh dậy. Đột nhiên, Lôi Cương sửng sốt phát hiện mình đang ở trong một cái thế giới trống không. Ngay sau đó, Lôi Cương như bị sét đánh khi phát hiện ra thân thể của mình lại hóa thành một quả cầu màu trắng. "Chết rồi sao? Mình chết rồi sao? Cái quả cầu màu trắng này có phải là linh hồn của mình hay không? Nghe các vị trưởng lão trong thôn nói rằng linh hồn của người không có màu sắc vậy tại sao của mình lại có màu trắng?" Trong lòng Lôi Cương cảm thấy hoảng sợ.
Lôi Cương nghĩ tới đó liền phát hiện bản thân không thể nhúc nhích. Bản thân mình đã hóa thành một quả cầu màu trắng ở trong cái thế giới trống không này tại sao lại không thể nhúc nhích? Lúc này trong lòng Lôi Cương chỉ có một sự khiếp sợ và sợ hãi, hối hận tại sao lại để cho đầu óc ngưng thần mà ngồi dưới thác nước? Bây giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
Không! Đây chắc chắn là một giấc mộng, mình nhất định đang ở trong mộng. Lôi Cương an ủi bản thân rằng đang ngủ say mà thôi...
Chẳng biết bao lâu, quả cầu trắng do Lôi Cương biến thành chợt run lên. Lôi Cương từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, quan sát mọi thứ mà run rẩy. Bản thân hắn vẫn còn ở trong cái thế giới trống không. Cảnh tượng đập vào mắt khiến cho Lôi Cương cứng người. Lôi Cương muốn khóc và hoảng sợ trước cảnh phải chia lìa với ca ca.
Trong giây lát, Lôi Cương như có động lực, cố gắng giẫy dụa rồi đột nhiên, quả cầu trắng bay về phía trước.
Trong lòng Lôi Cương cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng khi thấy bản thân có thể chuyển động. Điều đó khiến cho hắn như đang chìm trong tuyệt vọng chợt tìm được một khúc gỗ làm cháy lên hy vọng. Lôi Cương cố gắng bơi lên khiến cho quả cầu tiếp tục đi về phía trước, muốn ra khỏi cái thể giới trống không này.