Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người khổng lồ cao trăm trượng vừa xuất hiện, bộ xương khô đã kinh hãi, ngọn lửa màu xám trắng trong mắt nó chớp động vài cái. Bộ xương khô rút lui vài bước, cầm búa lớn trong tay nhìn chằm chằm người khổng lồ, nhất thời không dám động thủ. Bộ xương khô trăm trượng này đã ở Cấm Lục vô số năm, hình thành linh trí của bản thân. Linh trí này cũng là do máu huyết cùng việc giết chóc kẻ khác mà thành, gọi là sát lục chi linh. Bộ xương khô muốn bỏ chạy, từ người khổng lồ trước mặt, nó cảm nhận được một mối nguy hiểm trước nay chưa từng có, nếu như không phải có tiếng trống thúc giục, chỉ sợ bộ xương khô đã bỏ đi từ lâu.

Không biết tiếng trống Tà hồn cổ này có ở xa đây lắm không, nhưng uy lực của nó chưa từng giảm bớt, đã lâu như vậy, mà tiếng trống vẫn khiến khí huyết người nghe sôi trào, chiến ý dào dạt.

Người khổng lồ này là do Lôi Cương biến thành, đây cũng là lần đầu hắn đẩy sức mạnh lên tới đỉnh điểm như thế. Khoảnh khắc Lôi Cương tỉnh lại hắn cảm nhận được sức mạnh của bộ xương khô trăm trượng này, gần như đã đạt đến cảnh giới giả thần. Nếu như là cảnh giới giả thần thông thường, Lôi Cương còn có thể đánh một trận, nhưng bộ xương khô này lại cho hắn một cảm giác mãnh liệt, đặc biệt là bộ chiến giáp của nó khiến Lôi Cương không dám nắm chắc phần thắng. Cuối cùng, Lôi Cương quyết định gia tăng sức mạnh, hoá thành người khổng lồ cao trăm trượng.

Lúc này, mỗi một động tác Lôi Cương tuỳ tiện đánh ra đều phát ra tiếng vù vù, hắn nắm chặt song quyền, lẩm bẩm nói: “Có lẽ đây mới là sức mạnh thực sự a.”

“Ầm…”

“Ầm…” Một tiếng trống như từ thời xưa vọng về vang lên bên tai Lôi Cương, khiến nhịp tim hắn đập dồn dập theo. Chiến ý tràn ngập toàn thân, khí tức nhất thời theo tiếng trống không tự chủ được mà phát ra, tạo thành một luồng khí lan ra bốn phía. Lôi Cương lúc này không có bất cứ suy nghĩ nào khác, chỉ còn duy nhất một ý niệm trong đầu, đánh! Giết!! Giết sạch kẻ đứng trước mặt hắn. Đôi mắt Lôi Cương phát ra chiến ý nồng nặc.

Lôi Cương gầm nhẹ một tiếng, thân hình cao lớn nhảy lên, bay ra khỏi hang động. Hai cánh tay khổng lồ nổi gân, một sức mạnh hùng hậu ngưng tụ trong đôi tay hắn. Lôi Cương giáng tay xuống tựa như chòm sao Thanh Long, tấn công bộ xương khô trăm trượng.

Bộ xương khô trăm trượng rít gào một tiếng, bước một bước lớn, cây búa lớn trong tay nó bổ lên đôi tay ẩn chứa sức mạnh đáng sợ của Lôi Cương. Mặc dù một búa này không thể chặt đứt tay Lôi Cương nhưng chắc chắn đủ để phạm đến da thịt hắn.

Sức mạnh của một búa này của bộ xương khô trăm trượng có lẽ cũng không kém hơn so với sức mạnh đôi tay của Lôi Cương là bao. Lôi Cương tuy đang bị tiếng trống thúc giục chiến ý cùng sát ý nhưng không có nghĩa hắn không cảm nhận được sự uy hiếp, một búa này khiến hắn cảm nhận được sức uy hiếp to lớn. Đôi tay đang tấn công bộ xương khô đột nhiên thả lỏng, bàn tay nhanh như chớp kẹp lấy cây búa lớn, hắn cảm nhận được luồng sức mạnh khổng lồ khiến da đầu hắn tê dại, buộc phải thối lui vài bước.

“Rống!” Lôi Cương gầm nhẹ một tiếng, đôi tay đột nhiên vỗ mạnh khiến cây búa lớn rung lên. Một luồng sức mạnh to lớn truyền từ cây búa lớn vào trong bộ xương khô trăm trượng.

Cảm nhận được nguồn sức mạnh cuộn trào truyền đến, bộ xương khô nhẹ buông tay. Nó tiến tới một bước, đợi sức mạnh của Lôi Cương từ cán búa tuôn ra không trung rồi tay trái bộ xương khô nắm lấy cán búa, tay phải hung hăng vỗ vào cán búa. Cây búa lớn bị đẩy về trước, một lực đạo mạnh mẽ dồn về Lôi Cương. Cây búa lớn này bị Lôi Cương và bộ xương khô trăm trượng tấn công, đẩy qua đẩy lại mà không có bất cứ tổn hại nào, ngược lại màu đỏ yêu mị trên thân dường như lại càng thêm rực rỡ.

Lôi Cương nhíu mày, giơ tay phải, trong không gian vang lên một tiếng xé gió. Một chưởng của hắn với lực đạo kinh người đánh đến cán búa.

“Ầm!” Một tiếng nổ vang dội như tiếng sấm vang lên trên cán búa. Sức mạnh cường đại của bộ xương khô va chạm với sức mạnh của Lôi Cương, tạo ra một cơn chấn động dữ dội, hình thành từng đợt sóng lan ra bốn phương tám hướng. Bộ hài cốt không còn nguyên vẹn vốn đang giãy dụa trên mặt đất dưới đợt chấn động này liền hoá thành tro bụi. Trong thoáng chốc, trong vòng chu vi một vạn dặm, không còn thấy một bộ hài cốt nào.

Khoảnh khắc bộ xương khô trăm trượng chụp tay phải vào cán búa, tay phải của Lôi Cương đánh vào lưỡi búa, sức mạnh của hắn lớn đến nỗi khiến bộ xương khô phải buông tay trái ra, cánh tay phải đang chụp vào cán búa đột nhiên dồn sức mạnh vào cán búa.

“Ầm!” Một tiếng chấn động vừa vang lên. Lôi Cương dồn sức xuống, tay nắm chặt. Bộ xương khô còn chưa kịp có phản ứng gì, định đoạt lấy thanh búa lớn. Dưới sức mạnh của Lôi Cương, thanh búa quay đầu, cán búa xoay về phía Lôi Cương, lưỡi búa chĩa về phía bộ xương. Tay phải Lôi Cương đột nhiên nắm lấy cán búa, thân thể khẽ động, cương khí ùa vào trong búa, khiến cả cây búa phát ra ánh sáng màu vàng lấp lánh ánh màu đỏ yêu mị, một luồng sức mạnh khổng lồ ẩn chứa sấm sét từ trong cây búa tuôn ra.

Ngọn lửa màu xám trắng trong con ngươi của bộ xương khô trăm trượng đột nhiên lay động, nó thoái lui mấy bước, tránh thoát một nhát búa Lôi Cương bổ tới. Nhát búa chém xuống đất, tạo ra một khe nứt dài nghìn trượng, cả đất trời khói bụi mịt mù. Bộ xương khô trăm trượng nhìn chằm chằm Lôi Cương, dường như sợ hãi mà rống lên giận dữ. Không có cây búa lớn, bộ xương chỉ có thể tấn công bằng tay không. Nó bước chân phải ra sau một bước, thân người khổng lồ nhanh chóng chuyển động, tốc độ nhanh như chớp, chỉ trong thoáng mắt đã biến thành một bóng trắng, xuất hiện trước mặt Lôi Cương, cốt quyền khổng lồ đánh vào bụng hắn.

Tiếng xé gió rít lên bên tai Lôi Cương, hắn không kịp né tránh, giận dữ. Cây búa lớn lần nữa vung lên, đánh đến bộ xương khô.

“Bang bang!” Hai tiếng thanh vang lên, cả Lôi Cương và bộ xương khô đều cùng rút lui. Phần bụng Lôi Cương đã lõm vào mấy thước, mà một búa hắn bổ vào vai phải của bộ xương cũng khiến chiến giáp vỡ mất một mảnh, khiến cánh tay phải của bộ xương khô gần như rời lìa ra. Bộ xương khô trăm trượng ngửa mặt rít gào, thanh âm đinh tai nhức óc ẩn chứa sát khí cũng nộ khí vô tận.

Ba người Đan Tông Tử đang ở cách đó mấy vạn dặm lạnh run người, kinh hãi, cảm nhận được mặt đất rung lên. Lẽ nào, Lưu Cương vừa đại chiến với bộ xương khô? Mà nghe tiếng gầm lên giận dữ này dĩ nhiên không phải do con người phát ra, chẳng lẽ Lưu Cương lại mạnh đến như vậy? Mạnh đến nỗi bộ xương khô đáng sợ kia cũng không thể thắng nổi? Lão tổ Ngụy Lệ đang ở cách bọn họ một nghìn dặm lại có suy nghĩ khác, lão sợ hãi nói: “Nơi đây quả nhiên là nơi nguy hiểm, thập tử nhất sinh. Tốt nhất ta nên mau chóng tìm ra ba người Đan Tông Tử, rời khỏi nơi quỷ quái này.”

Một vạn dặm xung quanh Lôi Cương và bộ xương khô đã bị dẹp sạch. Những bộ hài cốt đang chạy trốn lại càng không dám tới gần, không ít bộ hài cốt theo từng đợt chấn động mà biến thành khói bụi.

“Ngao…”

“Ngao….”

Đúng lúc này, ở sâu trong Cấm Lục cũng vang lên mấy tiếng rít gào, hòa cùng tiếng trống khiến người khác nghe mà kinh hồn táng đảm.

Lôi Cương nhìn chằm chằm bộ xương khô trăm trượng, nhíu mày. Thương thế của nó do một búa của Lôi Cương gây ra đã nhanh chóng khép lại. Dường như tiếng trống này có ẩn chứa sức mạnh, khiến bộ xương khô nổi giận gầm lên một tiếng, ngọn lửa màu xám trắng trong mắt nó ngập tràn sát khí cùng nộ khí nhìn chằm chằm Lôi Cương. Đột nhiên, thân thể của nó nhoáng động, bao vây một vòng quanh Lôi Cương. Nhưng điều khiến Lôi Cương cảm thấy nguy hiểm chính là hơn mười quyền từ bốn phương tám hướng đang ào ào tấn công hắn. Mỗi một chiêu của bộ xương khô trăm trượng này đều gắt gao phong tỏa đường lui của hắn. Lôi Cương cầm búa lớn trong tay, ánh mắt chợt lóe sáng, nhún chân xuống đất một cái, mặt đất lún xuống, hắn nhảy lên không. Có điều, dường như bộ xương khô biết được Lôi Cương muốn bay lên không, liền xuất ra them vài quyền nữa lần nữa đánh về phía hắn. Thoáng cái, bộ xương khô trăm trượng cũng nhảy lên không, chờ đến lúc Lôi Cương đang đỡ quyền, tay phải nó như một con rắn độc túm lấy chân phải Lôi Cương, một quyền mạnh như sấm sét đánh vào chân phải hắn.

Lôi Cương cảm nhận được sự uy hiếp, thất kinh hồn vía, nhưng bộ xương khô cũng không ngờ, hai tay và hai chân của Lôi Cương đều là vũ khí sắc bén của hắn. Lôi Cương hiểu rõ hai chân hắn cũng có thể đánh không kém hai tay chút nào. Khoảnh khắc một quyền của bộ xương khô trăm trượng gần đánh đến chân phải, cương khí trong cơ thể hắn dồn vào chân phải, bàn chân hơi xoay, đột nhiên đạp xuống phía dưới một bước.

“Ầm!!” Một tiếng nổ lần nữa vang lên, vọng đến tận mây xanh. Chân phải Lôi Cương đá ra một cước, va chạm với quyền của bộ xương khô, cơ hồ khiến trời đất rung chuyển. Lần va chạm này không giống với lần trước, Lôi Cương nén chịu cơn đau truyền từ đùi phải đến, nổi giận giáng cây búa xuống, gầm lên một tiếng: “Khai thiên, bốn mươi thức!” Cây búa lớn trên không nhìn thì tưởng đang đánh xuống cực kỳ chậm rãi nhưng mỗi một động tác trong đó đều ẩn chứa toàn bộ Khai thiên bốn mươi thức, mang một sức mạnh kinh khủng. Một búa này đánh xuống, khiến bộ xương khô trăm trượng hoảng hốt, ngọn lửa màu xám trắng trong mắt nó không còn lay động nữa, đôi tay đột nhiên vươn ra, định kẹp lấy một búa đầy uy lực đang bổ tới này.

Nhưng, bộ xương khô trăm trượng đã quá coi thường một búa này của Lôi Cương. Một búa này ẩn chứa diễn luyện khai thiên bốn mươi thức, ẩn chứa sức mạnh hủy diệt ảo diệu của hỗn độn trong sấm sét, trực tiếp đánh nát bấy đôi tay của bộ xương khô, sức mạnh đánh tan tất cả, chém xuống đỉnh đầu bộ xương khô.

Một khe nứt từ trên đỉnh đẩu bộ xương khô trăm trượng hiện lên, dần dần, cốt chiến giáp cũng xuất hiện vết nứt. Tức thì, bộ xương khô trăm trượng hóa thành vô số vụn xương rơi xuống, nhưng uy lực của Khai thiên vẫn chưa biến mất, nghiền nát tất cả đám hài cốt của bộ xương khô còn sót lại, rồi lan xuống mặt đất, tạo thành một lực chấn động dữ dội, phá tung mặt đất, thổi bay mọi thứ. Một khe nứt khổng lồ lan ra cả vạn dặm xung quanh.

Một búa bổ xuống, cương khí toàn thân Lôi Cương tựa như bị rút cạn, thân hình khổng lồ nhỏ dần, cuối cùng hắn khôi phục lại hình dáng ban đầu, rơi từ trên không xuống!

Trận chiến này, một chết một bị thương!

“Rống…” Khoảnh khắc bộ xương khô trăm trượng vừa hóa thành tro bụi, khắp nơi trong Cấm Lục vang lên tiếng rít gào, một luồng khí thế khổng lồ từ sâu trong Cấm Lục truyền đến. Có điều, lúc này, Lôi Cương không còn nghe được nữa. Hắn đã hôn mê, trận chiến vừa rồi khiến Lôi Cương lần đầu tiên kể từ khi đột phá tầng thứ tư của “Ngũ hành thể tu” bị trọng thương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK