Năm mươi năm sau!
Trung Xu Giới, Kiếm Châu.
Ba hình dáng nhỏ từ sâu trong Tiểu Thập Vạn Đại Sơn bay ra, đó là ba người thanh niên, vẻ mặt tươi cười. Bọn họ bước đi trên không trung, trông giống như là đi trên mặt đất bằng phẳng vậy, vừa nhìn đã biết là những cao thủ khó lường.
“Thật là, không nghĩ tới thú vương kia cũng là một con quái thú, làm chúng ta đến nơi bụi bặm rác rưởi này mạo hiểm tính mạng đi tìm bảo vật.” Tiếng một thanh niên áo trắng cười mắng vang lên.
Hai người thanh niên còn lại nghe được thanh niên áo trắng đó nói thì nhìn nhau cười bất đắc dĩ.
Ba người đó chính là Lôi Cương, Luyện Hư, Đan Thần, ba người cùng nhau đi du lịch toàn bộ Trung Xu Giới gần năm mươi năm. Ba người này đi du ngoạn sơn thủy, mặc kệ cấm địa hay là không, ba người đều mang tâm trạng cảm thụ, lĩnh hội. Tuy rằng như vậy nhưng trình độ của ba người vẫn tăng lên, trước đó không lâu, Đan Thần đột nhiên nhớ lại Tiểu Thập Vạn Đại Sơn ba trăm năm về trước, liền đề nghị trở về đó kiểm tra một phen, vì muốn tìm lại huyệt động của thú vương, hy vọng trong đó có thể tìm được thứ tốt. Thế nhưng sau một phen tìm kiếm, đào bới cả một hang động đã bị che dấu mấy trăm năm, chỉ phát hiện bên trong toàn đồ tạp nham, những thứ mà ba người Đan Thần coi trọng thì đều không có.
“Lôi Cương, ngươi vẫn mang theo cái giới chỉ này sao? Ta thấy, huyệt động của thú vương với chiếc nhẫn này cũng cùng một cấp, lúc trước ngươi mạo hiểm tính mạng vào bên trong, bốn bề đều là những vật tầm thường, sớm biết như vậy thì đã không lãng phí thời gian!” Đan Thần bay bên cạnh nhìn vào chiếc nhẫn trên tay Lôi Cương.
Khuôn mặt Lôi Cương sửng sốt cười khổ, đều là phàm vật sao? Hắn xem quả trứng đen và chiếc nhẫn này quý như tính mạng, hơn nữa quả trứng đen đó sau này ấp ra Tiểu Giác biến hóa kỳ lạ. Giống như là ý trời, xem ra trước đây mình thực sự là may mắn vô cùng, lấy được đều là những vật phi phàm.
“Vậy, Lôi Cương, cái giới chỉ này của ngươi ở đâu ra? Nó lớn thật? Thật là tò mò!” Đan Thần bỗng nhiên nhìn chiếc nhẫn tím đeo trên tay Lôi Cương hỏi.
Lôi Cương cúi đầu nhìn, thấy ngón tay cái phải trong lòng cũng ngạc nhiên, Hạo Huyền Lôi phủ biến thành chiếc nhẫn lúc ẩn lúc hiện, có lúc chính Lôi Cương cũng không nhìn thấy, nếu như không tự mình cảm nhận được thì Lôi Cương còn tưởng đã đánh mất nó rồi. Nhưng cũng có lúc nó lại hiện ra, kỳ dị vô cùng, lúc này Lôi Cương nói: “Cái nhẫn này nói đến dài dòng lắm.”
Luyện Hư và Đan Thần đột nhiên giảm tốc độ lại nhìn Lôi Cương không giải thích được, khuôn mặt hai người đều tỏ vẻ phức tạp, lập tức Luyện Hư thấp giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Haha, cũng không có gì đáng lo, theo lời hai người nói thì ngày kho báu mở ra cũng không còn bao lâu, các ngươi có nghĩ là nên mau chóng nâng cao tu vi không?” Đột nhiên Lôi Cương nói một cách sâu xa ý nhị.
“Nói không cũng vô dụng, từ sau khi chúng ta đạt được Cương Vương Hoàng giai, một bậc cũng phức tạp, không chỉ dựa vào nỗ lực tu luyện mà có thể đạt được, mà còn cần thời gian nữa…ôi chao…” Đan Thần thở dài, phe phẩy đầu nói.
Luyện Hư gật đầu cam chịu.
Lôi Cương thản nhiên cười nói: “Các ngươi có muốn trong vòng năm mươi năm tăng tu vi đạt tới Cương Vương Huyền Giai không?”
Luyện Hư, Đan Thần bỗng nhiên sửng sốt, ánh mắt lập tức lóe lên, nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, Đan Thần nói thẳng: “Lôi Cương, ngươi có cách sao?”
“Ha ha, vào trong cái nhẫn này trong năm mươi năm tu luyện cho tốt rồi đi ra, trong lúc đó ta muốn đến Kiếm Cương Môn để giải quyết một việc!” Lôi Cương chậm rãi nói cười, lập tức vung tay lên, chiếc nhẫn màu tím trên ngón tay cái đột nhiên tỏa ánh hào quang bao phủ lấy Luyện Hư và Đan Thần đang nhìn ngây ngô. Lúc ánh sáng biến mất thì Luyện Hư và Đan Thần cũng tiêu biến, khi tiến nhập vào Huyền Lôi phủ, hẳn là bọn họ sẽ biết là nên làm như thế nào.
Bây giờ Lôi Cương muốn đi Kiếm Cương Môn để giải quyết một việc, mắt nhìn về hướng bắc, thân thể Lôi Cương nhoáng lên tiêu biến tại chỗ.
Kiếm Châu, Kiếm Cương Môn.
Ba trăm năm qua, Kiếm Cương Môn cũng không có nhiều biến động, lúc này Lôi Cương đang đứng ở trước cổng lớn của Kiếm Cương Môn, nhìn vào Tông môn thấy tượng linh thú đá hai bên cổng cùng với những bậc cầu thang của Kiếm Cương Môn mà trong lòng Lôi Cương xúc động vạn phần. Lôi Cương chậm rãi quay đầu nhìn về phía tầng thứ ba ở hướng tây, cái khoảng không đó có thật nhiều hồi ức. Lôi Cương chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tông môn, thân thể nhoáng lên, tiêu biến tại chỗ.
Một lát sau, hai gã thanh niên cầm kiếm bay tới, vẻ mặt nghi ngờ nhìn phía trước nói: “Rõ ràng là thấy có bóng người, vậy sao giờ không thấy đâu?” Gã thanh niên kia nghi ngờ nói: “Hay là ngươi nhìn lầm rồi…”
“Chắc là vậy” liền sau đó hai gã thanh niên lại ngự kiếm bay vào bên trong Tông môn.
Lôi Cương hiện lên tại tầng thứ ba ở phía tây của Kiếm Cương Môn, nhìn căn phòng nhỏ cũ kỹ phía trước mà sóng gió nổi lên trong mắt. Hắn chậm rãi đi về hướng căn phòng, mở cửa nhìn bên trong gian phòng được quét dọn sạch sẽ, trong lòng Lôi Cương thấy ấm áp…chậm rãi đóng cửa phòng. Lôi Cương đi tới chỗ vách đá, nhìn vách đá bị chà sát sáng bóng, trong lòng xúc động hàng nghìn lần. Hai mắt nhìn vách đá mơ màng, như là thấy được hơn ba trăm năm trước, có một thiếu niên không ngại cực khổ nỗ lực tu luyện.
Hơn ba trăm năm tuy nói không dài, thế nhưng cũng đủ thời gian để xảy ra những biến đổi long trời lở đất.
Sau nửa ngày, Lôi Cương thở dài đi tới căn phòng nhỏ phía trước, ngồi xuống mặt đất, hai mắt hơi nhắm lại, hình như đã tiến nhập vào trạng thái tu luyện. Nhưng lông mày Lôi Cương lại run run cho thấy lúc này tâm trạng hỗn tạp phức tạp vô cùng, lại chậm rãi mở mắt, nhìn lên khu rừng rậm phía trên.
Nhìn như vậy được một canh giờ vẫn không thay đổi, nhưng bỗng có một tiếng thét kinh hãi khiến Lôi Cương phải quay trở về thực tại.
“Ngươi là ai?” đột nhiên có tiếng hô lớn đánh tan mạch suy nghĩ của Lôi Cương, Lôi Cương quay đầu lại nhìn phía bên phải thấy một tiểu cô nương mặc áo trắng rộng thùng thình, trên đầu buộc hai bím tóc, vẻ mặt đỏ lên như trái táo, hai mắt trong veo tròn vo nhìn Lôi Cương, lại còn mặc một cái áo trắng rộng trông thật buồn cười.
Lôi Cương hơi sửng sốt, dùng thần thức để quan sát tiểu cô nương. Rồi hắn ngẩn ra, trông cô bé xinh đẹp tươi tắn thế nhưng kinh mạch trong cơ thể lại bế tắc, có thể nói tư chất kém cỏi, Lôi Cương nhìn tư chất của tiểu cô nương mà nghĩ đến chính mình nhiều năm trước.
“Ngươi nhìn cái gì vậy? Ngươi không được ở đây, đây là chỗ của sư huynh ta” Tiểu cô nương bị Lôi Cương nhìn chòng chọc thì lùi lại vài bước, rồi lại nghĩ tới chuyện gì đó, liền khẽ kêu lên.
Ánh mắt Lôi Cương nghi ngờ đánh giá tiểu cô nương, trong lòng thắc mắc sư huynh của tiểu cô nương là ai? Liền lập tức hỏi: “Sư huynh của muội là ai?”
“Sư huynh ta rất nổi tiếng đó, là người đứng đầu tại đại hội Giao lưu ở Trung Xu Giới, ngươi không biết sao? Sư huynh ta là Lôi Cương.” Khi tiểu cô nương nói đến tên Lôi Cương thì khuôn mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, như là chính người nhà mình được danh tiếng đệ nhất vậy.
Ánh mắt Lôi Cương dại ra nhìn tiểu cô nương khả ái khôi hài, trong lòng chuyển biến, chẳng lẽ tiểu cô nương này là đệ tử của Ngự Thiên tiền bối?” Sau một lát suy tư, Lôi Cương thấy thoải mái, chỉ có Ngự Thiên tiền bối mới coi trọng những người có tư chất bình thường như vậy.
“Muội không biết ta là ai sao?” Lôi Cương không khỏi không cười mà nói với tiểu cô nương, trong lòng Lôi Cương nổi lên một vẻ lạnh lùng hà khắc và ngạo nghễ.
“Làm sao ta biết được ngươi là ai? Hừ, Thiên Tuyết ta sẽ không cho phép ai phá hư nơi ở của sư huynh ta!” tiểu cô nương nói gắt giọng có vẻ sắc bén, nhưng trên khuôn mặt khả ái lại không có hiện lên chút uy thế nào.
Khuôn mặt Lôi Cương lờ mờ hiện lên hàm ý khôi hài, nhìn vào tiểu cô nương tên Thiên Tuyết nói: “Ta chính là sư huynh của muội, Lôi Cương, muội tin không?”