Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hơn nữa bản vương đoán Cửu Minh vốn không thể phá bỏ kết giới nên mới kéo dài thời gian để đợi tiên thú xuất hiện, đúng không?” Thiết Kiếm Vương nói từng câu, từng chữ đều nhìn vào Lôi Cương. Dường như mọi việc Thiết Kiếm Vương đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Lôi Cương thầm kinh hãi. Lôi Cương cố kìm hãm sự khiếp sợ, nhìn Thiết Kiếm Vương nói: “Tiền bối, về tiên thú quả thật tại hạ không biết”

Thiết Kiếm Vương nhìn chăm chú Lôi Cương và nói: “Tiểu tử, nếu đã như vậy thì ngươi cũng không cần phải sống nữa. Bản vương vốn định chờ kết giới mở ra mới tiễn ngươi đi một đoạn đường. Nhưng bây giờ điều đó lại đến sớm hơn rồi”. Thanh âm của Thiết Kiếm Vương tuy nhỏ nhưng sắc bén tựa như kiếm khiến Lôi Cương hoảng hốt. Nhìn hơn mười vạn thanh kiếm tiên to lớn đang hướng vào mình, Lôi Cương tê dại, một mối nguy hiểm to lớn bao phủ toàn thân. Lôi Cương biến sắc, vội vã nói: “Chờ một chút”

Khuôn mặt Thiết Kiếm Vương vẫn như trước, thoáng cười: “Thế nào, ngươi công nhận những lời của bản vương chứ?”

Sắc mặt Lôi Cương tái nhợt nhìn chăm chú Thiết Kiếm Vương. Hắn thầm nghĩ dường như Thiết Kiếm Vương nhìn thấu tất cả, nhưng nếu nói ra Tiểu Giác thì Minh Đế sẽ lập tức bị Thiết Kiếm Vương giết, đó là điều Lôi Cương không muốn thấy. Dù sao chuyện đến nước này rồi nếu chỉ còn lại hắn và Thiết Kiếm Vương, một ngày nào đó kết giới được mở ra như vậy Thiết Kiếm Vương nhất định sẽ giết hắn. Lúc này phải xem trong khoảng thời gian ngắn liệu Minh Đế có khôi phục được tu vi để đối phó với Thiết Kiếm Vương hay không. Một lúc sau, Lôi Cương mới chậm rãi nói: “Tiên thú có tồn tại thật, chỉ có điều tại hạ không có khả năng khống chế được hắn. Hắn cùng với Minh Đế đã mở ra tầng kết giới bên ngoài. Khi vào đây, trong không gian này thì hắn biến mất. Tại hạ và Minh Đế không tiến nhập vào trong được nữa, đang chờ tiên thú quay lại.”

“A? Vậy bản vương vẫn không thể tha thứ cho ngươi.” Thiết Kiếm Vương nói, ý cười càng hiện rõ.

Lôi Cương điềm nhiên nói: “Tiên thú nhận thức được ta là chủ nhân, nếu như một ngày ta chết như vậy hắn cũng không sống được. Kết giới sẽ không có cách nào mở ra được”

Ánh mắt Thiết Kiếm Vương suy tư, hai mắt nhìn vào phía trong không gian kinh nghi nói: “Tiểu tử, ta không thèm để ý đến tu vi của ngươi, nhưng nếu tiên thú này quả thật bất phàm, bản vương không có cách nào biết được hắn còn ở trong không gian này không. Bây giờ ngươi hãy gọi hắn đi ra để bản vương cẩn thận kiểm tra một phen xem rốt cục tiên thú này có gì khác biệt.” Thiết Kiếm Vương nghiêm trọng nói. Hắn là Cương thần hoàng giai dĩ nhiên lại không có cách nào nhận biết được tiên thú có còn ở không gian bên trong hay không. Nếu như tiên thú thực sự mạnh như vậy, nếu nó sẽ đánh lén chẳng phải hắn sẽ là gặp nguy hiểm sao? Thế gian thực sự vẫn còn tiên thú đáng sợ vậy sao? Thần thức lần nữa kiểm tra lại nhưng Thiết Kiếm Vương vẫn không có cách nào phát hiện được sự tồn tại của Tiểu Giác. Thiết Kiếm Vương nhìn Lôi Cương.

Lôi Cương hồi hộp, tức thì, khuôn mặt hiện lên vẻ miễn cưỡng, cười nói: “Tiền bối, tuy rằng ta là chủ nhân của tiên thú nhưng nếu tiên thú khiến tiền bối không thể nhận biết ra hắn thì ….tại hạ tu vi thấp không có cách nào nhận biết được hắn chỉ có chờ hắn tự xuất hiện ”

Thiết Kiếm Vương vẫn chưa trả lời, hai mắt quan sát không gian và suy tư, cuối cùng nhìn Lôi Cương rồi nhắm mắt ngồi xuống.

Lôi Cương thở phào nhẹ nhõm thế nhưng trong lòng thấy không yên. Lôi Cương đang phải đối mặt với một vấn đề nan giải, đó là khi kết giới mở ra thì phải làm sao để ứng phó với Thiết Kiếm Vương? Lôi Cương thở hắt ra, trong lòng thầm cân nhắc. Hắn có thể vận dụng kim khí màu vàng cùng với Khai Thiên thì có thể chém giết Đạo tiên, Cương tiên, thế nhưng với Cương thần như Thiết Kiếm Vương thì tiên khí màu vàng vừa mới xuất ra sẽ bị hắn phá bỏ ngay. Mà chỉ sợ hạt châu của sư tôn cũng không có cách nào ứng phó với Thiết Kiếm Vương. Lôi Cương thở dài, Minh Đế thì thần hồn đang bị thương nặng, lúc này có thể hắn không bị ràng buộc bởi Thiết Kiếm Vương. Bỗng nhiên Lôi Cương nghĩ đến Vân Ngục trong không gian cấm của Hạo Huyền Lôi phủ. Đó là người có thể là người chiến thắng được Thiết Kiếm Vương? Trầm tư một lúc, Lôi Cương nhìn Thiết Kiếm Vương nhưng thần hồn lại tiến nhập trong Hạo Huyền Lôi phủ.

Đi vào được một lúc, Lôi Cương phát hiện ra bốn mươi chín đệ tử đã có mười người đạt được đến Cương tiên, Đạo tiên. Lôi Cương rất hài lòng. Cuối cùng Lôi Cương đi tới trước cánh cửa lớn của Hạo Huyền Lôi phủ. Quan sát kỹ cửa lớn, Lôi Cương suy nghĩ một lát, thần hồn đi đến cánh cửa lớn định tiến vào không gian cấm bên trong nhưng rồi Lôi Cương thất vọng nhìn cửa lớn trước mặt. Kể từ lần trước ra khỏi đó,Lôi Cương không có cách nào đi vào trong nữa.

Thần hồn của Lôi Cương đang định rời khỏi Hạo Huyền Lôi phủ thì phía sau cửa lớn đột nhiên xuất hiện một trận chấn động. Một kết giới trong suốt hiện lên, tạo ra rung động nhỏ, một lão giả áo xám hiện lên tại cửa lớn, nhìn bóng lưng Lôi Cương, nói: “Thiếu chủ”

Lôi Cương chấn động, quay đầu lại thấy lão giả áo xám, vui mừng, kích động nói: “Lôi Cương bái kiến Vân lão”

Khuôn mặt Vân Ngục thoáng tươi cười, lắc đầu nói: “Thiếu chủ, tuy rằng lúc này người chưa mạnh thế nhưng sau này nhất định người có thể kế thừa y bát của chủ nhân. Tuy rằng lúc này Vân Ngục không thể trợ giúp người thế nhưng khi tính mệnh của người bị uy hiếp thì lão phu sẽ cân nhắc đến việc xuất thủ.” Nói xong thân ảnh Vân Ngục chậm rãi biến mất, kết giới trước cửa lớn cũng biến mất.

Sắc mặt Lôi Cương cực kỳ kích động, hắn như vừa trút bỏ được tảng đá lớn trong lòng. Được lời nói của Vân lão, Lôi Cương hiểu rõ nếu như lúc nào đó Thiết Kiếm Vương muốn giết hắn, Vân lão nhất định sẽ xuất hiện trợ giúp. Lôi Cương nghi hoặc, rốt cuộc tu vi của Vân lão mạnh đến thế nào?

Lời của Vân lão nói như cho Lôi Cương ăn một viên Định Tâm hoàn. Khi thần hồn trở lại trong cơ thể, Lôi Cương điềm nhiên nhìn Thiết Kiếm Vương rồi nhắm mắt vào tu luyện. Ở đây linh khí thuộc tính thổ nồng nặc trong không gian, Lôi Cương định nhân cơ hội lĩnh ngộ áo nghĩa thuộc tính thổ luôn lúc này. Lôi Cương bèn ngưng thần tu luyện.

Thiết Kiếm Vương nhìn Lôi Cương nhắm mắt, ánh mắt đầy nghi hoặc, vô cùng kinh ngạc. Tiểu tử này trong một thời gian ngắn hô hấp đều đã bình ổn lại được, lẽ nào hắn có đã có biện pháp để tự bảo vệ tính mệnh? Suy nghĩ trong chốc lát, Thiết Kiếm Vương không phát hiện được gì liền nhắm mắt lại tu luyện.

Lôi Cương không còn bất cứ điều gì lo lắng, tập trung vào tu luyện. Trong không gian linh khí thuộc tính thổ nồng nặc vô cùng, khiến Lôi Cương kích động, vội vã hấp thu linh khí thuộc tính thổ trong không gian vào trong đan điền. Khi đã dần dần cảm thụ được linh khí thuộc tính thổ, Lôi Cương lại mong muốn có thể lĩnh ngộ áo nghĩa thuộc tính thổ. Tuy rằng linh khí thuộc tính thổ trong không gian nồng nặc cực độ thế nhưng để lĩnh ngộ được cũng cực kỳ gian nan, đặc biệt là Lôi Cương đã lĩnh ngộ áo nghĩa thuộc tính mộc và lôi rồi.

Dần dần, dường như Lôi Cương tiến nhập vào một thế giới màu vàng với vô số những điểm sáng màu vàng. Lôi Cương vui mừng, hắn đã hai lần trải qua tình trạng này, vào lúc lĩnh ngộ áo nghĩa thuộc tính lôi và thuộc tính mộc. Lôi Cương hiểu hắn đã bước nửa bước vào cánh cửa áo nghĩa thuộc tính thổ, liền tĩnh tâm cảm nhận.

Dần dần, linh khí thuộc tính thổ nồng nặc trong không gian chậm rãi tập trung về phía Lôi Cương. Linh khí tụ trung lại ngày càng nhiều hình thành một dòng suối màu vàng đất. Dòng suối chảy càng lúc càng lớn, cuối cùng toàn bộ không gian đều bị khuấy đảo lên. Thiết Kiếm Vương mở to mắt nhìn những tia sáng màu vàng đang bao quanh thân thể Lôi Cương, sắc mặt có hơi trầm xuống, ánh mắt chợt lóe lên, hơn mười thanh kiếm tiên lao tới phía Lôi Cương.

Lôi Cương đang cảm thụ linh khí thuộc tính thổ trong không gian màu vàng đất, bỗng cảm nhận được một áp lực lớn đang uy hiếp. Lôi Cương chợt tỉnh ngộ, chấn động mạnh. Dòng suối trong nháy mắt ngừng chảy, linh khí thuộc tính thổ dần tản ra. Lôi Cương mở mắt, lạnh như băng nhìn chằm chằm vẻ mặt cười đầy tà ý của Thiết Kiếm Vương. Thiếu chút nữa là Lôi Cương có thể lĩnh ngộ được linh khí thuộc tính thổ. Đúng vào thời khắc quan trọng lại bị Thiết Kiếm Vương quấy rầy khiến Lôi Cương vẫn chưa lĩnh ngộ được hết. Như vậy cơ duyên lần sau sẽ còn gian nan hơn, lần này thậm chí hắn còn chưa kịp lĩnh ngộ thế giới ánh sáng màu vàng đất. Nhìn Thiết Kiếm Vương, Lôi Cương kìm nén sự tức giận, run lên, dần dần lấy lại bình tĩnh. Đây là thế giới mạnh được yếu thua, thực lực của Thiết Kiếm Vương lúc này mạnh hơn rất nhiều so với hắn, vì vậy lúc này hắn chỉ còn cách nén giận.

Nhìn dòng suối màu vàng đất tan đi, Thiết Kiếm Vương hừ mạnh một tiếng, lần nữa nhắm mắt lại tu luyện.

Lôi Cương nhìn chằm chằm Thiết Kiếm Vương, rồi nhắm mắt đi vào tu luyện lần nữa. Lôi Cương biết là có làm cách nào thì cũng không đi vào trạng thái tu luyện như lúc trước, liền thở dài, tu luyện tiếp.

Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã mười năm qua đi.

Tuy rằng Lôi Cương không thể đi vào thế giới ánh sáng màu vàng đất. Nhưng trong linh khí nồng nặc thuộc tính thổ, tu vi của Lôi Cương cũng đã đạt đến đỉnh cao của Cương đế thiên giai, chỉ chờ cơ hội đột phá Cương đế thiên giai.

Lúc này, Thiết Kiếm Vương cũng đột nhiên mở mắt và toàn bộ số kiếm tiên bao vây Minh Đế bỗng bay lên không trung, để lộ ra thân ảnh của Minh Đế. Thiết Kiếm Vương hừ lạnh một tiếng, rong tiếng hừ lạnh ngầm ẩn chứa tu vi thâm hậu. Toàn bộ không gian bỗng nhiên rung động. Lôi Cương và Minh Đế đang tu luyện cùng mở mắt nhìn về phía Thiết Kiếm Vương.

“Cửu Minh, ngươi đã có tính toán, ngươi tưởng bản vương như đứa trẻ lên ba sao? Ngươi định ở đây nhờ linh khí nồng nặc để khôi phục tu vi? Định hạ gục lão phu? ” Thiết Kiếm Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Đế.

Minh Đế vô cùng phẫn nộ, lúc này thần hồn của Minh Đế đã dần dần lớn mạnh, khôi phục đến tu vi ở tầng thứ năm. Minh Đế vốn muốn nhờ linh khí nồng nặc để lần nữa đột phá nhưng bị Thiết Kiếm Vương quát phải dừng lại. Cơ hội này vốn rất ít. Mà lúc này nhìn tư thế của Thiết Kiếm Vương thì căn bản là hắn sẽ không cho lão thêm thời gian để khôi phục.

“Hiện tại, mở kết giới ra cho bản vương, nếu như không được thì bản vương không cần đến được chỗ của Đại địa chi nguyên, quyết giết hết hai người các ngươi trước.” Thiết Kiếm Vương hừ lạnh nói, sắc mặt thật đáng sợ, vô cùng kiên quyết, hơn mười vạn thanh kiếm tiên trong không trung chấn động vù vù.

“Còn ngươi, Cương Ma tiểu tử, bản vương ra lệnh cho ngươi làm thế nào thì làm phải gọi tiên thú ra cho bản vương. Không được thì đến lúc đó bản vương cũng sẽ giết chết ngươi.” Thiết Kiếm Vương lạnh lùng nói.

Thiết Kiếm Vương không ngốc, hắn đã đợi mười năm, từng thời từng khắc đều theo dõi Minh Đế, phát hiện Minh Đế chuyên tâm tu luyện, vốn không nghĩ nhiều đến chuyện mở kết giới. Kiên nhẫn mười năm, Thiết Kiếm Vương biết nếu như hắn cho Minh Đế thêm thời gian, sợ rằng tu vi của Minh Đế sẽ khôi phục, như vậy hắn sẽ bị sự uy hiếp không nhỏ. Đó là điều Thiết Kiếm Vương không muốn thấy. Tuy rằng biết muốn có được Đại địa chi nguyên, cần phải nhanh chóng gia tăng tu vi nhưng Thiết Kiếm Vương cũng hiểu rõ mạng hắn còn giữ không được a...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK