Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Cương và thiếu nữ áo tím nhìn nhau, ánh mắt không còn giữ được sự bình tĩnh. Thân mình mỗi người đều run rẩy. Lôi Cương không biết nói gì chỉ biết ngắm nhìn gương mặt quen thuộc của người thiếu nữ.

Con tiên thú bên dưới dường như cảm nhận được bầu không khí khác lạ liền kêu lên một tiếng rồi đi tới dụi đầu vào chân thiếu nữ mà kêu lên liên tục.

Thiếu nữ chớp mắt liên tục, đôi môi đỏ mọng hé ra nhưng phát hiện bản thân không thể nói ra tiếng. Nàng như không tin được vào mắt mình. Gương mặt nàng đỏ ửng nhìn thật quyến rũ.

- Tử Vận... - Lôi Cương run run mà lẩm bẩm.

Thiếu nữ áo tím áo tím run người, gương mặt đột nhiên cứng đờ. Cuối cùng gương mặt đang kích động biến mất, sự lạnh lùng khiến người ta phải tránh xa lại một lần nữa xuất hiện. Nàng nhìn Lôi Cương lạnh lùng, nói:

- Đạo hữu...ngươi nhận nhầm người rồi.

Sau đó, thiếu nữ nhìn con tiên thú dưới chân rồi đá nhẹ nó một cái mà nói:

- Tiểu Hổ! Chúng ta đi.

Rồi nàng không để ý tới ánh mắt khó hiểu của con tiên thú mà bay về một phía khác. Con tiên thú tiểu Hổ nhe răng trợn mắt với Lôi Cương như biết hôm nay nó bị đá là do Lôi Cương. Sau đó, nó hóa thành một tia sáng màu tím rồi biến mất theo hướng của người thiếu nữ.

Gương mặt Lôi Cương trắng bệch, trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt. Hắn không thể tin nổi nhìn thiếu nữ áo tím biến mất. "Nàng...nàng quên mình rồi hay sao? Nàng không nhớ đến những kỷ niệm đó nữa sao? Bao nhiêu năm mình vẫn chôn dấu hình ảnh nàng ở sâu trong lòng nhất. Nhưng mình cũng biết bản thân nếu không có thực lực mạnh thì không thể ở cùng một chỗ với nàng. Mình cũng cố gắng kìm nén không nhớ tới nàng vậy mà bây giờ chỉ đổi lại có một câu "ngươi nhận lầm người?"" trong lòng Lôi Cương cảm thấy mất mát và đau khổ. Hắn mệt mỏi rũ người xuống đất nhìn lên không trung.

"Tại sao? Tại sao lại như vậy?" Lôi Cương ngây người nhìn về phía chân trời mà lẩm bẩm nói. Khóe miệng hắn tràn ra một vệt máu đỏ tươi.

Đúng lúc này, một cái bóng màu trắng xuất hiện sau lưng Lôi Cương. Sau khi nhìn quanh, người thanh niên tuấn tú đó cảm thấy nghi hoặc. "Lúc trước mình cảm nhận được ở đây có hai làn hơi thở cơ mà?" Ngay lập tức, ánh mắt y nhìn Lôi Cương với ý đồ không tốt. Sát khí trong mắt y lóe lên, hai tay vươn ra nhanh chóng bắt một cái thủ quyết. Linh khí thuộc tính Lôi trong không trung đột nhiên điên cuồng tụ tập, ngưng tụ thành một cột sét đánh thẳng vào Lôi Cương.

Lôi Cương đang đau lòng tới cực điểm chợt run người, cảm nhận được một sự uy hiếp đang bao phủ bản thân. Hắn giật mình, cột giáp tự động xuất hiện.

"Rầm...rầm..." Một cột sét đánh xuống khiến coh cốt giáp của Lôi Cương bị phá nát, chui vào trong cơ thể. Thân mình Lôi Cương biến thành màu đen rơi xuống đất. Gương mặt đui thui của hắn đầy sự tức giận, hai cặp mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm người thanh niên áo trắng trên không trung.

"Ngươi làm gì?" Lôi Cương quát lên. Hắn cố gắng ngăn chặn cơn giận của bản thân, cặp mắt giống như con sói bị thương nhìn chằm chằm người thanh niên tuấn tú. Lôi Cương hiểu được, người này quá mạnh, cơ bản hắn không thể đối phó được. Cho dù có đánh thì bản thân cũng phải chịu nhục. Bản thân ở trước mặt đối phương còn quá yếu. Lúc này cần phải nhẫn nhịn. Lôi Cương cắn chặt răng nắm chặt hai tay.

"Làm gì à? Đạo Vân ta giết người cần gì phải có lý do. Nếu ngươi cần phải có lý do thì cứ coi như ta khó chịu khi thấy ngươi đi. - Người thanh niên áo trắng cười lạnh rồi vung tay lên. Toàn bộ linh khí thuộc tính Lôi trong không gian đột nhiên lại ầm ầm tập trung lại. Rồi một con thần lóng màu tím đánh xuống.

Lôi Cương kình hãi nhanh chóng di động thì phát hiện ra bản thân đã bị hạn chế. Áp lực vô hình khiến cho tốc độ của hắn chậm lại.

"Rầm...rầm..." Con thần long màu tím đánh thẳng xuống đỉnh đầu Lôi Cương. Linh khí thuộc tính Lôi điên cuồng chui vào trong cơ thể Lôi Cương khiến cho người hắn cháy đen. Lôi điện mạnh mẽ bao phủ toàn thân. Mặc dù Lôi Cương có thân thể thiên lôi nhưng mới chỉ có được chưa lâu làm sao có thể ngăn chặn được lôi điện kinh khủng như vậy? Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể của hắn bị lôi điện bao phủ, tràn vào đan điền. Tuy nhiên, bóng người bé nhỏ màu tím ở bên trong như chẳng sợ lôi điện. Nó mở đôi mắt, nhếch miệng mừng rỡ rồi hút mạnh một cái, lực lôi điện nhanh chóng ập vào trong cơ thể của đứa bé.

Nhìn Lôi Cương bị thương nặng nhưng sức sống vẫn còn nguyên, Đạo Vân cảm thấy kinh ngạc. Tay phải gã lại nâng lên đỉnh đầu, lòng bàn tay ngửa lên trời rồi chộp một cái. Linh khí thuộc tính Lôi trong không gian nhanh chóng tập trung vào bàn tay phải của gã. Một cột sét giống như một con thần long xuất hiện trong tay Đạo Vân. Đạo Vân từ từ khép tay lại khiến cho cột sét nhanh chóng nén lại, cuối cùng bằng một cái cây rồi vụt mạnh về phía Lôi Cương.

Lôi Cương đang nằm trên mặt đất bị thứ lôi điện đã được nén ép đánh tới. Lực lôi điện khủng bố xé rách lục phủ ngũ tạng của Lôi Cương. Đối mặt với thực lực quá mạnh như thế, ưu thế của Lôi Cương trước đây hoàn toàn biến mất. Lôi Cương chết lặng người, chỉ biết mở mắt nhìn lên trời mà không cam lòng.

Lôi điện bị nén ép quá khủng bố mang theo ý nghĩa huyền ảo của Lôi hệ như muốn xé Lôi Cương ra thành nhiều mảnh. Ngay cả đứa bé trong đan điền của hắn cũng phải sợ hãi, gương mặt cứng đờ. Lôi điện khủng bố gần như bùng nổ trong cơ thể Lôi Cương. Cuối cùng, lôi điện đánh tới Nê Hoàn cung của Lôi Cương phá vỡ nó. Sau đó, tất cả lực lôi điện chui vào trong Nê Hoàn cung. Cùng lúc đó, trong Nê Hoàn cung như có tiếng long ngâm.

Lôi Cương nằm rũ trên mặt đất. Nhưng ánh mắt của Đạo Vân lại càng thêm kinh ngạc. Đồng thời, sát khí trong mắt lại càng dầy thêm. Hai tay y dâng lên đỉnh đầu, lòng bản tay ngửa lên trời như định làm gì đó. Đúng lúc đó chợt có một tiếng cười khẽ vang lên.

- Có chuyện gì thế? Đạo Vân huynh! Chẳng lẽ đường đường là con trai của gia chủ Đạo gia được coi là thiên tài đệ nhất trong giới thanh niên của Đạo gia mà lại thích ra tay với kẻ yếu hơn mình hay sao?

Gương mặt Đạo Vân như dài ra, ánh mắt khó chịu quay đầu nhìn hai người vừa xuất hiện sau lưng. Cuối cùng gã nhìn chằm chằm người thanh niên áo xanh mà nói:

- Tử Lôi! Chuyện của Đạo Vân ta không tới phiên ngươi để ý. Nếu ngươi muốn ra mặt cho tên tiểu tử này thì Đạo Vân ta lúc nào cũng sẵn sàng.

- Ha ha! Đạo Vân huynh! Tử Lôi ta cũng không có ý đại chiến với ngươi. Hơn nữa, trình độ của hai chúng ta tương đương, đánh xong một trận thì chỉ lãng phí thời gian tìm bảo vật. - Ánh mắt của Tử Lôi có chút khác lạ nhìn Đạo Vân chằm chằm mà nói. Mặc dù miệng gã nói không muốn đánh nhưng qua lời của gã cũng có thể hiểu được nếu không phải ở trong Chí Bảo thì ta cũng đánh với ngươi một trận.

Làm sao mà Đạo Vân không thể hiểu được ý đó. Sau khi hừ lạnh một tiếng, y liền quay đầu nhìn chằm chằm Lôi Cương bị cháy đen đang nằm trên mặt đất. Thoáng cái, y xuất hiện bên cạnh Lôi Cương, kinh ngạc mà nhìn hắn. Vừa rồi bản thân y đã đánh ra một đòn cực mạnh vậy mà sức sống của Lôi Cương vẫn không mất. "Tại sao lại như vậy?" Đạo Vân bình thản lấy ra thanh trường kiếm có ánh sáng màu tím, từ từ chỉ thẳng vào đan điền của Lôi Cương.

- Đạo Vân huynh! Lôi Cương là người mà Tử Lôi ta coi trọng. Ngươi và hắn không có oán thù, tại sao phải lấy mạng của hắn? - Nụ cười nhạt của Tử Lôi từ từ biến mất, âm thanh bình thản.

Bàn tay cầm kiếm của Đạo Vân chợt dừng lại, sát khí lóe lên trong mắt. Y quay đầu nhìn Tử Lôi chằm chằm, nói:

- Tử Lôi! Ngươi đang khiêu chiến Đạo Vân ta hay sao?

- Khiêu chiến? - Tử Lôi lắc đầu, nhìn Đạo Vân rồi nói:

- Có phải nguyên nhân là do Tử Vận không thích ngươi không?

Lời nói của Tử Lôi như đánh trúng nỗi đau trong lòng Đạo Vân. Gương mặt tuấn tú của Đạo Vân trở nên dữ tợn, hai mắt đầy sát khí nhìn Tử Lôi chằm chằm.

- Đạo Vân! Nơi này là Chí Bảo. Nếu hai người các ngươi muốn đánh thì để về Vô Thượng giới rồi các ngươi muốn đánh thế nào thì đánh. Còn lúc này, các ngươi hãy an phận đi. Nếu như không tìm được Chí Bảo, thì khi ra ngoài sẽ để cho người ta cười. - Trận Ý đứng bên nói với Đạo Vân và Tử Lôi. Mặc dù như vậy nhưng lời nói của Trận Ý cũng có hiệu quả. Gương mặt dữ tợn của Đạo Vân từ từ trở lại bình thường. Ánh mắt của Tử Lôi cũng trở lại trong sáng. Gã liếc mắt nhìn xung quanh, chẳng thèm để ý tới Đạo Vân.

Đạo Vân lạnh lùng nhìn Tử Lôi. Thấy ánh mắt của gã, y sửng sốt rồi lập tức quay sang nhìn Lôi Cương cháy đen nằm trên mặt đất mà lẩm bẩm:

- Hôm nay Đạo Vân ta không giết ngươi. Nhưng con đường tu luyện của ngươi cũng chấm dứt ở đây.

- Khoan đã.

Đúng vào lúc Đạo Vân nâng kiếm, trong không trung chợt vang lên một âm thanh lạnh lùng. Rồi một bóng người màu tím xuất hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK