Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tiền bối...khoan đã.

Lưu lão cảm nhận U Thiên tản ra hơi thở khủng bố vội vàng quát lên.

- Lưu gia gia! Người giết người đó còn hai tên tiểu tử kia để cho ta giết.

Khải Thiên đột nhiên tỉnh lại nhìn Lôi Cương và tiểu Phần với ánh mắt âm độc mà nói.

"Chát..."

"Phụt..." Sau âm thanh tiếng tát vang lên, Khải Thiên phun ra một ngụm máu rồi bay ngược ra phía sau, rơi mạnh xuống đất mà hôn mê.

Lưu lão hít một hơi thật sâu, ánh mắt nghiêm túc nhìn U Thiên mà nói:

- Tiền bối! Chúng ta làm một cái giao dịch có được không?

Gương mặt U Thiên đang được bao phủ bởi một làn khí đen thoáng hiện nụ cười quái dị. Y nói:

- A! Giao dịch gì?

Giọng nói của y có một thứ uy nghiêm, bá đạo. Ánh mắt âm độc nhìn Lưu lão chẳng khác gì đang nhìn một con tôm con tép.

Đối diện với một thứ thực lực tuyệt đối thì có làm thế nào cũng chỉ uổng công.

- Tiền bối! Người muốn lấy từ trên người hắn cái gì? Ta giúp người lấy. Chỉ cần người bỏ qua cho bốn người chúng ta có được không?

Nét mặt già nua của Lưu lão có chút âm độc. ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lôi Cương khiến cho hắn không thở nổi.

- Ha ha...làm chuyện thừa thãi như vậy có cần không?

U Thiên mỉm cười lên tiếng, từ từ bước đi.

- Không...không...tiền bối! Ta là đại trưởng lão của Khải gia ở Lôi châu. Nếu người giết bốn người chúng ta chỉ sợ sẽ có chút rắc rối. Chẳng...

Lưu lão lo lắng nói. Đối diện với một nhân vật kinh khủng như vậy, cho dù Lưu lão vốn rất kiêu ngạo nhưng cũng phải ăn nói khép nép. Kim Linh và Khải Chấn trống ngực đập thình thịch, đứng nguyên một chỗ mà nhìn tất cả mọi việc. Cả hai cũng chẳng để ý tới Khải Thiên. Mà cho dù có để ý thì cũng không thể làm gì được bởi vì một làn khí thế khủng bố đang ép tới khiến cho cả hai không thể động đậy.

- Khải gia?

Bước chân của U Thiên chợt dừng lại, nghi ngờ hỏi.

- Đúng! Là Khải gia, gia tộc đứng đầu dưới Luyện Khí tông và Luyện Đan tông ở Lôi châu. Không biết ý của tiền bối thế nào?

Lưu lão nghe thấy tiếng kinh ngạc của U Thiên mà mừng thầm, vội vàng nói ngay.

U Thiên lắc đầu, lại tiếp tục bước tiếp:

- Chưa từng nghe nói.

Lưu lão cứng người, trong mắt có một sự tức giận. Nhưng lúc này, Lưu lão làm sao mà không nhận ra U Thiên đang đùa giỡn mình? Tuy nhiên, lão cố gắng che giấu cơn tức của mình mà tươi cười nói:

- Tiền bối! Ta giết tên tiểu tử đó, đưa giới chỉ của hắn cho ngài. Xin tiền bối nghĩ lại.

- Ngươi đang uy hiếp ta sao?

Ánh mắt âm độc của U Thiên xuất hiện một cái nhìn sắc bén nhìn lên mặt của Lưu lão.

Lưu lão giận điên người nhưng vẫn tiếp tục nhịn. Cường giả chính là vua. Đối diện với một cường giả, bản thân lão biết phải tự cúi đầu. Nét mặt già nua của Lưu lão nở một nụ cười quyến rũ, nói:

- Tiền bối! Người giết tên tiểu tử đó chỉ làm bẩn tay người. Để Lưu Kim ta giúp người có được không?

- Giết hắn? Ha ha! Ta cũng không có ý giết hắn. Ngươi có biết rằng thế lực đứng đằng sau lưng hắn làm cho ta e ngại. Ta chỉ cần lấy được đồ ta muốn, tại sao lại phải giết hắn?

U Thiên nhìn lên trời, từ từ cười nói.

Lưu lão ngây người, trong lòng thầm chửi mười tám đời tổ tiên của U Thiên, lại thầm hận bản thân mình tại sao lại nổi điên đi giết Hải Thiên thú để làm gì? Lại càng hối hận tại sao lại giữ lại tính mạng của hai tên tiểu tử. Giết hai tên đó rồi có lẽ cũng không gặp phải một lão quái vật như thế này.

- Ha ha! Ta dành thời gian cho ngươi quá nhiều. Người của Khải gia các ngươi tới nhanh đi.

U Thiên đột nhiên nở nụ cười quái dị.

Lưu lão cả kinh, híp mắt lại mà nhìn U Thiên. Nói câu đó chẳng lẽ y biết mình thầm thông báo cho gia tộc? Tại sao lại không giết mình? Chẳng lẽ y định một mình tiêu diệt Khải gia hay sao? Lưu lão chợt cảm thấy đối diện với người trước mặt, lão như là một đứa bé mới có ba tuổi.

- Đạo hữu nơi nào?

Một tiếng hét to chợt vang lên trong không gian. Năm bóng người già nua cùng xuất hiện bên người Lưu lão.

Nhìn vị lão nhân tóc bạc, Lưu lão nhẹ nhàng thở ra. Ánh mắt của lão nhìn về phía U Thiên không hề che giấu sự âm độc.

Một vị Cương Vương hoàng cấp, một vị Kiếp Cương địa cấp, ba vị Cương Anh thiên cấp. Với thực lực như vậy chẳng trách mà Khải gia có thể đứng vững ở vị trí số một dưới Luyện Khí tông và Luyện Đan tông.

- Đạo hữu! Nếu Khải gia của ta có mắc tội gì thì xin thứ lỗi.

Lão nhân có tu vi Cương Vương hoàng cấp từ từ ở miệng. Âm thanh già nua ẩn chứa một thứ uy nghiêm tạo ra một làn sóng âm vọng vào tai mỗi người.

Lôi Cương mở to mắt mà nhìn năm người vừa xuất hiện có thực lực thật khủng khiếp. Ánh mắt của hắn từ từ nhìn về phía Lôi Cương. Tới lúc này, hắn dường như hiểu được câu nói của Tử Vận nơi đỉnh núi lúc trước. U Thiên có thể thản nhiên đối mặt với cường địch như vậy không phải có thực mạnh mẽ làm chỗ dựa hay sao? Chỉ cần U Thiên ra lệnh là có vô số thiên lôi chỉ đâu đánh đó.

Tới lúc này, đối mặt với nhiều cuồng giả như vậy, lần đầu tiên Lôi Cương có cảm giác ham muốn với lực lượng. Hắn nắm chặt hai tay, mắt lóe lên hào quang.

- Ha ha! Được lắm. Cương Vương hoàng cấp. Hai tên Kiếp Cương, ba tên Cương Anh. Thực lực như vậy đủ để đúng đầu Trung Xu giới. Có điều các ngươi cho rằng bằng đó người là có thể ngăn cản được ta hay sao?

Ánh mắt âm độc của U Thiên sáng người nhìn đám người Khải gia.

- Tiền bối! Khải gia không muốn là kẻ địch của người. Xin tiền bối hãy nghĩ lại.

Lão nhân đứng đầu lên tiếng. Gương mặt hồng hào vô cùng nghiêm túc, lời nói lại ở thế yếu. Người này quá mạnh mẽ, có lẽ thực lực đạt tới Cương Vương thiên cấp. Cường địch như vậy không phải là người mà lão có thể đối phó. Cho dù nhiều người hơn nữa thì cũng không có khả năng.

U Thiên quay đầu nhìn về phía gương mặt đang ửng hồng của Lôi Cương mà nói:

- Tiểu tử! Ngươi cũng thấy đấy. Đối mặt với nhiều cường địch như vậy ta có thể giúp ngươi. Nhưng ngươi phải lấy giới chỉ ra trước có được không?

Gương mặt Lôi Cương đột nhiên trở nên nghiêm túc. Cuối cùng thì Lôi Cương cũng hiểu tại sao U Thiên mãi không ra tay, có lẽ chỉ muốn làm cho mình giao ra giới chỉ. Nhưng tại sao y lại không muốn tự tay giết mình mà phải phí công sức dẫn dụ nhiều cường giả đến như vậy? Hơn nữa, cho dù mình đem giới chỉ cho y thì y có còn giúp mình không? Trong lòng Lôi Cương từ từ lạnh đi. Cho dù U Thiên bỏ qua cho mình thì những người này sao? U Thiên thực sự giết chết bọn họ để rước lấy nhiều kẻ địch hay sao?

- Thế nào? Không tin ta? Chỉ cần đưa giới chỉ cho ta, ta sẽ giết bọn chúng. Được! Ngươi lấy ra trước ta sẽ giết chết chúng.

U Thiên nở nụ cười, nói.

Mấy lão quái vật của Khải gia nhìn nhau mà nổi sát khí. Lưu lão lại lấy ra linh kiếm nhưng bị vị lão nhân kia ngăn lại.

Lôi Cương nhìn người Khải gia đang rục rịch rồi lại nhìn U Thiên, trong lòng đấu tranh liên tục. Hai tay hắn nắm chặt. Nếu như hắn có thực lực thì làm sao hắn phải như thế này? Thực lực! Lôi Cương âm thầm ghi nhớ hai từ đó. Chỉ cần hắn tránh được lần này chắc chắn sẽ cố gắng nâng cao được thực lực.

Lôi Cương hít thật sâu mấy lần, tay trái từ từ cầm lấy giới chỉ định tháo nó ra. Nhưng đột nhiên, hắn sững người vì giới chỉ hoàn toàn đứng yên, cơ bản không thể rút ra được. Sao lại thế này? Lôi Cương kinh hãi nhủ thầm, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng.

Nét mặt thản nhiên của U Thiên cuối cùng cũng thay đổi. Ánh mắt lóe lên tia sáng khiếp sợ.

"Nhận chủ? Sao lại có thể như vậy được?" U Thiên nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lôi Cương, tay trái cầm lấy tay phải của Lôi Cương dùng sức khẽ kéo giới chỉ nhưng nó vẫn không nhúc nhích.

- Còn may chưa nhận chủ hoàn toàn, chưa mở ra được chủ động phòng ngự.

U Thiên lẩm bẩm nói, ánh mắt âm độc chợt nhìn Lôi Cương chằm chằm rồi nói tiếp:

- Tiểu tử! Vốn hôm nay ta không định giết ngươi. Nhưng hôm nay thực sự là không phải do ta.

- Lấy giới chỉ của hắn cho ta, ta sẽ tha cho các ngươi.

U Thiên quay đầu nhìn người Khải gia mà nói.

Khuôn mặt già nua của Lưu lão đầy sự tức giận đang định di động thì chợt nghe thấy vị lão nhân đứng đầu lên tiếng:

- Được! Tiền bối! Hy vọng người giữ lời.

Đột nhiên, thân thể lão nhoáng lên, hai tay đánh về phía Lôi Cương. Một đạo kiếm khí từ trong tay lão nhân bắn ra. Một khi đạt tới Cương vương thì thân thể của mình chính là vũ khí.

Thân mình U Thiên nhoáng lên một cái. Lưỡi kiếm khủng bố đánh thẳng về phía Lôi Cương và tiểu Phần. Lôi Cương mở to mắt mà nhìn, nét mặt hắn không hề cam lòng.

- U Thiên! Ngươi bắt lão phu phải ra hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK