Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể người mặc áo đen run lên, hai mắt nhìn về Lôi Ma cả người đẫm máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cả thân người cao to của hắn lảo đảo bước xuống phía dưới.

Hai mắt Kim Cuồng Chiến đầy nghi hoặc, kinh ngạc đánh giá người mặc áo đen. Người này... rất giống Lôi Ma? Lẽ nào người này mới là người thân của Lôi Ma?

“Sư tôn... Rốt cục người đã trở về!” Ngu Đao nhìn người mặc áo đen trên không lẩm bẩm nói.

“Lôi Cương trở về đúng lúc lắm, hơn nữa, hắn cùng thanh niên quái dị tóc đỏ kia quả là có quen biết! Nếu Kim Cuồng Chiến có hành động gì, e rằng Lôi Cương sẽ vì ca ca Lôi Ma mà nổi điên a.” Đan Thần thở phào nhẹ nhõm, vẻ lo lắng biến mất, miệng nở nụ cười. Nét mặt Luyện Hư vốn đang âm trầm cũng tươi cười theo.

Nam tử áo xanh bên cạnh nhìn Lôi Cương chằm chằm. Nghe được lời Đan Thần cùng Ngu Đao nói, nội tâm hắn khẽ động, người mặc áo đen kia là đệ đệ của Lôi Ma? Thảo nào giống như vậy, hơn nữa, tu vi của Lôi Cương dường như cũng không thấp. Nam tử áo xanh cảm nhận được sức áp bức không nhỏ. Điều khiến hắn kinh ngạc chính là, Lôi Cương không có tư chất xuất chúng, thế nhưng lại khiến hắn có một cảm giác khó có thể diễn ta. Hắn đã gặp qua vô số người, Lôi Cương là người đầu tiên khiến hắn không thể nhìn thấu.

Lôi Cương đi tới nơi Lôi Ma nằm, chậm rãi ôm Lôi Ma trong lòng, ánh mắt kích động, đôi mắt thờ ơ lộ ra tia kích động, khẩn trương cùng giận dữ. Tay trái nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt tái nhợt của Lôi Ma, thân thể hắn run rẩy, mặt co quắp, nhẹ giọng nói: “Ca... Tiểu Cương... Rốt cục đã gặp được huynh rồi. Ca! Tiểu Cương rốt cục đã gặp được ngươi rồi.” Giọng điệu hắn thê lương vô cùng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Vù...” Không trung bỗng nhiên vang lên tiếng động. Tiểu Phần cùng Kim Cuồng Chiến kinh hãi nhìn Lôi Cương run rẩy, ôm Lôi Ma khóc rống lên.

“Ca... Tiểu Cương giờ đã không còn như trước. Lúc này Tiểu Cương đã có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa... Tiểu Cương còn có thể chia sẽ lo lắng với ca. Ca! Tỉnh lại đi!” Lời nói của Lôi Cương thầm mang theo tiếng khóc nức nở, bỗng nhiên, tay phải Lôi Cương để tại đan điền, một nguồn nội kình hùng hậu cùng cương khí cuộn trào mãnh liệt chảy vào đan điền Lôi Ma.

Không biết là do nội kình cùng cương khí của Lôi Cương, hay Lôi Ma cũng cảm nhận được người thân đang ở cạnh, hắn ho khan một tiếng, thổ ra một ngụm máu đen thùi, chậm rãi mở hai mắt. Đôi mắt đen nhìn Lôi Cương, ngây ngốc một hồi, cả người Lôi Ma run lên mãnh liệt, hai mắt nhìn chằm chằm Lôi Cương, dường như rất sợ nếu nhắm mắt lại, người trước mặt sẽ biến mất.

“Tiểu Cương... đúng là đệ sao? Ca có đang nằm mơ không?” Lôi Ma yếu ớt nói, vô cùng kích động.

“Ca... Là Tiểu Cương, ca còn nhớ rõ khi còn bé, huynh đã nói sẽ chiếu cố đệ thật tốt không? Ca còn nhớ lần đầu tiên huynh đi săn, đã mang về thỏ rừng, huynh liền cho Tiểu Cương ăn, lừa Tiểu Cương là huynh đã ăn no rồi, chờ đến khi Tiểu Cương ăn uống no đủ, đi ngủ rồi, ca mới gặm xương không? Kỳ thực, Tiểu... Tiểu Cương đều thấy, ca, huynh còn nhớ...” Lôi Cương kể ra những hồi ức lúc nhỏ. Cả người hắn càng run lên, nước mắt không ngừng rơi xuống hai má.

Ánh mắt Lôi Ma dần hồi phục, mơ màng theo.

Hai người dường như cùng trở về thôn Lôi Kiếm nhỏ bé. Hai huynh đệ mất đi song thân từ nhỏ, nương tựa lẫn nhau, cùng vượt qua quãng thời gian gian khổ. Tuy rằng gian khổ, nhưng lại là hồi ức sâu đậm nhất của hai người.

“Tiểu... Tiểu Cương, hãy tha thứ cho quyết định lúc trước của ca, được không?” Hai mắt Lôi Ma hoe đỏ nhìn chằm chằm Lôi Cương nói.

“Ca, Tiểu Cương chưa từng trách huynh. Ca nghỉ ngơi cho tốt, nhìn Tiểu Cương báo thù cho huynh!” Lôi Cương bỗng sắc giọng nói, sát khí trong hai mắt cùng lửa giận khiến không gian xung quanh cũng rung lên.

“Không nên... Tiểu Cương, ca ca không sao, ca sẽ giải quyết. Hắn quá mạnh, Tiểu Cương, ca không muốn làm cho đệ liên lụy!” Lôi Ma vội vã nắm lấy tay phải Lôi Cương, giọng nói yếu ớt nhưng cũng vô cùng nghiêm khắc.

“Ca, cho phép Tiểu Cương không nghe lời một lần đi!” Lôi Cương lắc đầu, nhẹ giọng nói, bỗng, trán hắn nổi gân xanh, quát nói: “Tiểu Phần, ôm ca ta đi, gắng đưa đi xa một chút!!”

Tiểu Phần đang ngây ngốc trên không trung chấn động, vội vã xuất hiện trước mặt Lôi Cương.

“Không! Tiểu Cương, để ca ở lại!” Lôi Ma ra sức muốn Lôi Cương tránh thoát, thế nhưng cố gắng đứng lên vài lần đều không thành, khiến lửa giận trong mắt Lôi Cương càng thêm dày đặc, khuôn mặt dữ tợn. Lôi Ma bị thương nặng, toàn thân không còn chút sức lực nào, bị Lôi Cương ôm lấy, giao cho Tiểu Phần. Lôi Cương nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lôi Ma, khuôn mặt dữ tợn bớt đi vài phần cứng ngắc, tươi cười nói: “Ca, hãy chờ xem!” Tức thì, Lôi Cương nhìn về phía Tiểu Phần, quát: “Ôm đi!”

Tiểu Phần không nói thêm lời nào, mang Lôi Ma loáng cái đã xuất hiện ngoài vạn thước. Lôi Cương thấy Lôi Ma ở ngoài vạn thước nhìn mình lo lắng, mà mỉm cười. Hắn chậm rãi đứng lên, chân phải dậm nhẹ xuống đất.

“Rầm rầm ầm...” Dưới chân Lôi Cương sập xuống, vô số đá vụn mang theo lực đạo mạnh mẽ, theo tiếng xé gió, hướng bốn phương tám hướng bắn nhanh đi. Các cường giả trẻ tuổi ở ngoài thành Đạo Nghĩa hoang mang, kinh hãi, phát ra vòng phòng ngự bảo vệ bản thân.

Luyện Hư, Đan Thần, Ngu Đao, ba người nắm chặt song quyền, chăm chú nhìn chằm chằm Lôi Cương.

“Lực đạo mạnh lắm, mọi chuyện càng lúc càng thú vị!” Nam tử áo xanh nhìn Lôi Cương nổi giận, khóe miệng khẽ cười cùng chờ mong, lẩm bẩm nói.

Kim Cuồng Chiến cũng hoảng hốt, vô số đá vụn mãnh liệt hướng phía Kim Cuồng Chiến điên cuồng bắn tới. Hắn vội vã vận cương khí, nghiêm nghị nhìn chằm chằm Lôi Cương, trong lòng vạn lần đề phòng. Cả hai huynh đệ này đều biến hóa như vậy! Kim Cuồng Chiến thầm nghĩ. Lúc này, Kim Cuồng Chiến đã coi Lôi Cương là đối thủ ngang hàng. Cảm nhận được sự nổi giận cùng sát ý của Lôi Cương, hắn không hề có ý thối lui, trái lại, máu huyết sôi trào.

“Là ngươi, ngươi phế đi ca ta? Là ngươi, gần như khiến ca ta hồn phi phách tán?” Chân phải Lôi Cương bước về phía trước một bước, thân thể xuất hiện trên không trung, dữ tợn nhìn chằm chằm Kim Cuồng Chiến, lạnh lùng nói.

Kim Cuồng Chiến khóe miệng nhàn nhạt ý cười, nói: “Là ta thì làm sao?”

Vẻ dữ tợn trên mặt Lôi Cương kìm lại, khẽ nhe răng cười, quát nói: “Tốt! Như vậy hôm nay, Lôi Cương ta sẽ trả lại gấp trăm lần!” Lời nói vừa dứt, bộ trang phục màu đen trên người Lôi Cương trong nháy mắt bị đâm nát, từ trong cơ thể Lôi Cương xương trắng nhô ra. Đương lúc Kim Cuồng Chiến, cùng với Lôi Ma, Tiểu Phần, cùng cường giả thất giới khiếp sợ, một bộ xương khô hình người xuất hiện trước mắt mọi người.

“Đây là...” Còn ngươi tên thanh niên mặc áo xanh nghiêm lại nhanh chóng, không tin được nhìn Lôi Cương khoác cốt giáp trên không trung.

“Cốt giáp?” Thanh niên đột nhiên nghĩ tới điều gì, thất thanh nói.

Cường giả trẻ tuổi thất giới nhất thời rối loạn, khó có thể tin vào mắt mình nhìn người xương cao ngất ở trên không trung.

Kim Cuồng Chiến thấy Lôi Cương trong nháy mắt kêu ra cốt giáp, lòng thầm lo lắng. Trường kiếm vàng rực trong tay cấp tốc dung nhập vào trong cơ thể, cảnh giác quan sát Lôi Cương như gặp phải đại địch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK