Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gã trung niên đưa Lôi Cương tới một phòng bán đấu giá nhỏ ở sâu bên trong,.Điều làm Lôi Cương ngạc nhiên chính là phía ngoài phòng nhỏ này lại có một tầng kết giới. Sau khi gã trung niên đưa Lôi Cương đến đó, liền đứng sang một bên. Lôi Cương nghi ngờ nhìn gã trung niên, lẽ nào Cổ Đạo biết rõ mình muốn vào? Hay là hắn biết là mình tới?

Lôi Cương vừa chạm vào kết giới, một sức hút khiến cho hắn không làm chủ được bản thân. Nhưng ngay khi bước vào trong kết giới một lần nữa, khung cảnh trong kết giới lập tức thay đổi. Trước mặt hắn là một tiểu viện hết sức đẹp mắt.

- A! Tiểu hữu! Là ngươi?

Từ trong tiểu viện chợt vang lên âm thanh già nua của tông sư Cổ Đạo. Chậm rãi mở tiểu viện, thì thấy một lão nhân ngồi xếp bằng tại gian phòng, đang nhìn Lôi Cương đục ngầu, đúng là tông sư Cổ Đạo.

Lôi Cương cung kính nói:

- Lôi Cương ra mắt Cổ Đạo tiền bối!

- Ha ha, không cần đa lễ, lẽ nào người đã tìm được linh thú hạch có đủ ngũ hành?

Hai mắt tông sư Cổ Đạo đục ngầu nhìn Lôi Cương chằm chằm, chợt lóe lên ánh kinh nghi mặc dù linh thú hạch dễ kiếm, nhưng phải thu hồi đủ ngũ hành là điều rất khó.

Lôi Cương sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, Trong những năm gần đây, Lôi Cương gần như không nhớ đến việc này, giờ được tông sư Cổ Đạo đề cập tới, hắn mới nhớ lại.

- Ha ha, không cần phải gấp, con đường của ngươi sau này vẫn còn dài, có duyên thì sẽ gặp lại. Lúc ấy, hy vọng ngươi sẽ có đủ linh thú hạch với tất cả ngũ hành.

Tông sư Cổ Đạo làm sao không nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lôi Cương. Lão chậm rãi cười nói, liền sau đó trong hai mắt đục ngầu chợt lóe lên, lại chậm rãi nói:

- Tiểu hữu, tình cảnh của ngươi giờ cũng không tốt lắm. Ha ha đem hư kiếm của ngươi đến đây đi, lão phu sẽ giúp ngươi thăng cấp cho nó.

-

Lôi Cương xúc động, vội vàng đưa hư kiếm ra, hỏi:

- Tiền bối, giờ hư kiếm này có mấy giai linh khí?

- Tứ giai trung phẩm!

Tông sư Cổ Đạo vô cùng kinh ngạc nhìn vào mắt Lôi Cương. Ngay khi tay phải Lôi Cương duỗi ra, hư kiếm tự động thoát khỏi tay hắn, bay về phía tông sư Cổ Đạo.

- Tiểu hữu, ngươi đợi bên ngoài chút đi! Cuốn sách này ngươi lĩnh hội tốt, sẽ có lợi cho ngươi.

Nói xong cửa phòng lại từ từ đóng lại.

Lôi Cương đứng tại chỗ, nhẹ nhàng nhìn vào chỗ tông sư Cổ Đạo luyện chế hư kiếm, trong lòng hắn hết sức mừng rỡ, nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nói:

- Tiền bối! Điều quan trọng…

Đáp lại Lôi Cương chỉ là tiếng vọng của chính mình. Sau khi hơi sửng sốt, Lôi Cương thấy rằng mình có chút lỗ mãng quá, tông sư Cổ Đạo có thể giúp mình tăng cường hư kiếm đã rất là tốt rồi, trong lòng hắn hơi ân hận. Tay phải hắn hời hợt cầm lấy quyển sách cổ mà xem thì thấy nó có tên là ẩn tức thuật. Lôi Cương chậm rãi mở ra xem.

Thì ra đây là pháp quyết giấu khí tức của bản thân? Hơn nữa, trước đó tông sư Cổ Đạo có nói tình cảnh của mình cũng không tốt. Lôi Cương lại nghĩ đến mình lúc trước bị người ta nhìn chằm chằm, trong lòng lại suy đoán chẳng nhẽ mình thực sự bị ai đó theo dõi? Mà tông sư Cổ Đạo giờ đưa cho mình ẩn tức thuật, không phải là gián tiếp giúp mình sao? Vì sao tông sư Cổ Đạo phải giúp mình? Lại còn tốt bụng giúp mình nâng cao cấp độ của hư kiếm như vậy? Lôi Cương hết sức thắc mắc, trống ngực có chút đập nhanh hơn. Nếu mình thực sự bị người ta theo dõi, thì ẩn tức thuật này đối với mình là bùa phép tốt nhất. Người tu luyện luôn tản ra khí tức tương ứng, tu vi cao thì cảm ứng càng mạnh . Nếu như có thể làm cho khí tức này biến mất, thì con người đều giống như nhau, người tu luyện cũng không cảm ứng được. Nhưng nếu tu vi cao thì việc thu liễm khí tức cũng khác nhau. Lôi Cương không cảm thụ được khí tức Tử Vận. Điều đó không phải vì Tử Vận không phân tán khí tức, mà bởi vì tam gia Tử Vận lại có thể cảm thụ được giới hạn tu vi này. Mà ẩn tức thuật này tự mình thu lại khí tức. Khi tu luyện tới mức cao nhất, Lôi cương không thể làm gì hơn được nữa. Lúc này đối với Lôi Cương không gì có thể tốt hơn.

Lôi Cương ngồi xuống, từ từ nhắm hai mắt lại, căn cứ vào miêu tả trên ẩn tức thuật mà chuyển động. Thần thức Lôi Cương chìm vào trong kinh mạch, có chút kinh ngạc khi thấy trong người cương khí và nội kình tự động liên tục chuyển động. nhưng sau khi tự mình vận hành ẩn tức thuật, lại trở nên cực kỳ chậm chạp. Cuối cùng cũng ngừng lại, bất động. Trong lòng Lôi Cương hoảng hốt, vội vã tạm dừng cương khí và nội kình, nhưng chúng lại khôi phục được ngay tốc độ chuyển động ban đầu. Lôi Cương sửng sốt, trong lòng dần dần bị kích động, sao lại kỳ diệu như vậy? Ân tức thuật đòi hỏi phải đúng lúc, mới có thể chấm dứt được sự chuyển động của kinh mạch trong cương khí và nội kình. Nhưng có thể tự phục hồi được, đơn giản đó là bùa phép tốt nhất để vượt qua sự tìm kiếm của kẻ khác.

Khi Lôi Cương mở mắt ra, là lúc tông sư Cổ Đạo xuất hiện. Vẻ mặt lão vui vẻ nhìn hắn. Trong lòng Lôi Cương tràn đầy cảm kích, hướng về phía tông sư Cổ Đạo, cung kính nói:

- Đa tạ tông sư Cổ Đạo tiền bối đã yêu mến.

- Ha Ha, đây chẳng qua là cơ duyên cá nhân thôi.

Tông sư Cổ Đạo thản nhiên cười, sau đó ở tay bên phải hiện ra một thanh kiếm đen rất to. Lôi Cương đưa mắt nhìn, trong lòng run lên, lúc này hư kiếm mà so ra còn lớn hơn cả trước kia. Lúc đầu nó chỉ dài khoảng trên sáu thước, giờ ít nhất hư kiếm cũng phải bảy thước, lúc trước chiều rộng hai thước, giờ cũng phải rộng tới ba thước. Điều làm cho Lôi Cương càng kinh ngạc hơn chính là ở phía ngoài hư kiếm có ánh sáng màu tím lờ mờ. Cuối cùng ở chuôi kiếm tinh thạch màu tím lờ mờ không có ánh sáng. Xem ra tông sư Cổ Đạo đã bố trí một mắt kết giới tinh thạch màu tím tại đây vẫn như cũ.

Rốt cuộc tinh thạch màu tím này là cái gì? Lúc trước tông sư Cổ Đạo mới nhìn mà đã vô cùng ngạc nhiên, nói là “tử hồn lôi mạch”. Với lại xem ra tông sư Cổ Đạo đánh giá cao mức độ của nó, tử hồn lôi thạch không phải là thứ tầm thường. Trong lòng Lôi Cương đầy vẻ phiền muộn.

- Tiểu hữu, có một số việc, cần phải có sức mạnh. Cường giả vi tôn, mạnh hiếp yếu. Cho nên, lúc này ngươi không cần phải có những phiền muộn ấy, tu luyện tốt đi, chỉ có tu luyện tốt mới là con đường ngươi phải đi!

Vẻ mặt tông sư Cổ Đạo ấm áp, cười nói.

Trong suy nghĩ, Lôi Cương dần tỉnh táo lại, đôi mắt biết ơn nhìn tông sư Cổ Đạo, nói:

- Tiền bối chỉ bảo, Lôi Cương suốt đời không quên!

Tiếp nhận hư kiếm từ tông sư Cổ Đạo, tĩnh mạch trán Lôi Cương bỗng nhiên nhô ra, hai tay, cơ thể cũng cứng đờ.

- Kiếm này, lão phu căn cứ vào thực lực của ngươi đã tăng thêm xấp xỉ ba nghìn năm trăm cân, là giới hạn bình thường đối với ngươi. Ha ha. Tiểu hữu, nỗ lực hơn nữa. Nếu ngươi có thể có được ngũ hành linh thú hạch, như vậy lão phu sẽ lại giúp ngươi nâng cao hư kiếm lên một bậc nữa. Hư kiếm tạm thời có thể xưng là giai linh khí thứ năm. Về phần hạ, trung, thượng, trong chưa nói đến, cũng để xem ngươi có thể vận dụng bao nhiêu uy lực để dùng nó. Tiểu hữu, bảo trọng!

Tông sư Cổ Đạo vung tay lên, điềm đạm nói. Lôi Cương cảm thấy sức mạnh mời gọi của hư kiếm, khiến cho hắn bay lên. Khi Lôi Cương hồi phục lại tâm hồn thì đã thấy mình ở tiểu viện rồi, bên cạnh hắn là gã trung niên áo đen. Y không hề nói một tiếng vẻ mặt bình thản, nhìn Lôi Cương.

Lôi Cương đang ở trong kết giới, hắn lại cung kính giơ một cung, lúc này gã trung niên mới dẫn Lôi Cương xuống, rời khỏi nơi này.

Khi trở lại trung tâm mua bán, một trung tâm mua bán lớn như thế mà chỉ có hơn mười tu luyện. Điều đó làm Lôi Cương ngạc nhiên, mình ở nơi này đã bao lâu? Nhìn vào mắt gã trung niên đứng bên cạnh, Lôi Cương khẽ hỏi:

- Tiền bối, tiểu bối ở chỗ đó bao lâu?

Gọi gã trung niên là tiền bối, Lôi Cương đã cực kỳ cung kính, bởi vì Lôi Cương không cảm thụ được khí tức của y, lại càng nhìn không thấu mức độ của y.

- Một tháng ba ngày!

Gã đàn ông thấp giọng nói.

Lôi Cương kinh ngạc, một tháng ba ngày? Như vậy mình đã lĩnh ngộ đầy đủ ẩn tức thuật trong một tháng? Lôi Cương không khỏi thở dài, tu luyện không năm tháng. Sau khi đến đó, Lôi Cương liền chia tay gã trung niên.

Lôi Cương buồn thiu lại cẩn thận đánh giá trung tâm mua bán, nói tóm lại đó là một cái điện chầu hình vòng tròn. Nhưng ở ngoài trung tâm, hai bên được phân chia thành bốn khối lần lượt là “Linh khí, linh đan, cương kỹ bí quyết, treo giải thưởng!” Lôi Cương không thể không nhìn về phía trước giải thưởng, phía trên giải thưởng lại hiện ra một khối dài chừng mười thước, cỡ lớn trong trận phẩm tinh thạch bản. Lôi Cương không khỏi thở dài, chỉ riêng chữ viết này, đã không giống như một thương hội có thể làm ra. Trên trung phẩm tinh thạch có chữ thu hút Lôi Cương.

“Gải thưởng là một viên thú hạch trung phẩm Thổ Toán Thú cấp ba với giá một vạn trung phẩm linh thạch ” Ngay mặt sau là giá một vạn trung phẩm linh thạch.

“Cỏ Bồi Nguyên có một trăm khối, có giá một trăm trung thẩm linh thạch một khối”. Phía sau còn có thêm một cây thảo dược to bằng ba bàn tay to.

Lôi Cương nhìn những con số này, trong lòng hơi kinh ngạc

- Ha ha, đạo hữu, ngươi muốn thứ gì? Chỉ cần treo giải thưởng, sẽ có không ít tu luyện giả cho ngươi đi tìm!

Một âm thanh thật thà phúc hậu vang lên, Lôi Cương quay đầu nhìn, một người đàn ông trung niên to béo cầm bút ghi chép.

Lôi Cương hơi sửng sốt, dáng vẻ người đàn ông này với Phúc Lộc ở Cấm Cương hơi giống nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK