Trong Ngũ Hành giới, vừa nhắc tới Mộc Thần giới, tất cả người tu luyện đều nghĩ tới Đan tông. Đan tông là môn phái cao nhất sừng sững ở Mộc Thần giới vô số năm, chưa có thế lực nào dám chọc đến. Ngay cả Thần tông là tông môn số một ở Mộc Thần giới cũng phải nhường nhịn Đan tông ba phần. Dù sao thì đan dược đối với mỗi một người tu luyện cũng quá quan trọng. Nhỏ thì là đan dược hồi phục linh khí, lớn thì là đan dược cứu mạng. Tất cả đều không thoát khỏi đan dược. Trong Ngũ Hành giới, nói đến việc luyện khí thì người ta nhắc tới Khí tông, còn nói đến luyện đan chắc chắn là Đan tông. Bất kể là Đan tông hay Khí tông cũng đều quản lý kỹ thuật luyện đan, luyện khí vô cùng nghiêm ngặt. Trong những năm qua, những tông phái luyện đan nhỏ tuy có nhiều ở Ngũ Hành giới nhưng không có được sự tinh túy đến mức này.
Đan tông nằm ở phía Đông của Mộc Thần giới. Nghe đồn, mảnh đất Cấm Lục của Mộc Thần giới (ngoại trừ Trung Xu giới, mỗi một giới đều có. Vì để cho người đọc hiểu được nên đều gọi là mảnh đất Cấm Lục) ở sau lưng tạo thành một cái lá chắn thiên nhiên. Hơn nữa, Đan tông còn được Trận tông từ thời thượng cổ bố trí ảo trận nên người thường cơ bản không thể dò ra được vị trí cụ thể của Đan tông. Chẳng qua ở phía Đông của Mộc Thần giới có một cái thành Linh Đan. Ngôi thành này được xây dựng là vì thế lực trực thuộc của Đan tông. Bình thường đệ tử của Đan tông luyện tập, chế ra đan dược đều mang tới thành Đan Linh bán đấu giá. Vì vậy mà khiến cho thành Đan Linh trở thành ngôi thành lớn nhất trong giao dịch ở Mộc Thần giới. Có nói đây là ngôi thành phồn hoa nhất trong Ngũ hành giới cũng hoàn toàn xứng đáng. Không chỉ có người tu luyện ở Mộc Thần giới mà ngay cả trong Ngũ Hành giới, cũng đều tới thành Đan Linh để mua bán đan dược.
Tới một ngày, có một người thanh niên áo trắng và một lão nhân đi qua thành Đan Linh. Nhìn ngoại hình của họ, nhiều người sẽ nghĩ rằng trưởng bối dẫn hậu bối đi du lịch. Nhưng nếu cận thận quan sát thì có thể thấy được, tốc độ của người thanh niên mặc dù thong thả nhưng lão nhân vẫn đi ở phía sau người thanh niên. Nét mặt của lão nhìn người thanh niên cũng tràn ngập một sự kính sợ và cung kính.
Hai người này đúng là Lôi Cương và Đan Tông Tử.
- Lưu đạo hữu! Đây là ngôi thành lớn phụ thuộc trực tiếp vào Đan tông, chuyên trách tiêu thụ đan dược do đệ tử của Đan tông luyện chế được. Nó cũng là ngôi thành số một ở Mộc Thần giới, tên là thành Đan Linh.
Sắc mặt của Đan Tông Tử có chút kiêu ngạo giới thiệu cho Lôi Cương ngôi thành lớn trước mặt. Nét mặt Lôi Cương vẫn thản nhiên. Ngôi thành khổng lồ trước mặt nhìn như một con thú khổng lồ từ thời viễn cổ đang ngủ say. Một làn khí thế nhuốm màu năm tháng từ trong thành tản ra. Ngôi thành này có hai cửa, được đặt song song theo thứ tự đi vào và ra. Có thể thấy được sự phồn hoa của nó tới mức nào.
Đan tông tử thấy Lôi Cương nhìn thành Đan Linh mà trong lòng khẽ động, nói:
- Lưu đạo hữu! Có muốn vào thành Đan Linh xem một vòng không? Cũng coi như để cho Đan lão nhi tận tình địa chủ có được không?
Lôi Cương chần chừ một chút rồi gật đầu nói:
- Vậy vào xem một chút đi.
Đan Tông Tử vội vàng dẫn đường cho Lôi Cương. Hai người tù từ hạ xuống, đi bộ vào thành Đan Linh. Mỗi một cái cửa thành đều có bốn cao thủ Đạo Tiên đứng đóng. Dưới sự hướng dẫn của Đan Tông Tử, Lôi Cương đi vào trong thành. Bước qua cửa thành, đập vào mắt là một quang cảnh rộng lớn, sáng sủa. Từng tòa kiến trúc chỉnh tề nằm hai bên đường. Con đường lớn rộng chừng năm trượng chỉ thấy người đông nghìn nghịt.
- Lưu đạo hữu! Người tới thành Đan Linh không chỉ có người tu luyện của Mộc Thần giới. Trong cả năm giới đều có thương nhân tới đây mua đan dược. Tại đây, chỉ cần có tiên thạch, cho dù là tiên đan cấp bảy cũng có thể mua được. Hơn nữa, mỗi tháng lại còn có buổi đấu giá. Nếu may mắn thì ngay cả vật hy hữu cũng có thể xuất hiện. - Đan Tông Tử ra sức giới thiệu cho Lôi Cương. Từ trong Cấm Lục, Đan Tông Tử đã coi Lôi Cương như cường giả Đạo Thần, Cương Thần. Nếu như có thể kéo Lôi Cương vào Đan tông thì địa vị của Đan tông chắc chắn sẽ như thuyền theo nước mà lên. Địa vị của Đan Tông Tử ở trong Đan tông là ở tầng lớp trung, chẳng qua muốn tự mình luyện chế đan dược nên y mới tìm cơ hội tới Cửu U giới.
- Hội đấu giá? - Lôi Cương hơi ngẩn người. Bản thân hắn lấy được số dược thảo ở trong kết giới, Lôi Cương cũng không cho Đan Tông Tử xem. Tuy rằng gần như tất cả các loại thảo dược, Lôi Cương không biết tên nhưng hắn biết chúng đều là những loại vô cùng quý báu. Hơn nữa, Lôi Cương còn lấy được rất nhiều thứ nước ở trong hồ kia. Nước hồ đó ẩn chứa linh khí khiến cho Lôi Cương khiếp sợ. Còn về phần thảo dược đưa cho tiểu Giác, Lôi Cương cũng đều có những loại đó cả.
- Đúng vậy! Hội đấu giá của thành Đan Linh không phải tầm thường. Nếu may mắn thì ngay cả tiên khí cấp chín cũng được bán. Ta còn nhớ vào vạn năm trước trong một lần đấu giá, có một thanh tiên khí cấp chín hạ phẩm được bán ra với giá trên trời, cuối cùng thì thuộc về Thần tông. - Đan Tông Tử nói một cách chậm rãi. Tiên khí cấp chín trong mắt người tu luyện cho dù nằm mơ cũng muốn có. Ngay cả thế lực lớn cũng coi nó như bảo vật. Chỉ người có thân phận cực cao mới có tư cách cầm nó.
- Cái gì? - Lôi Cương hơi kinh ngạc. Ngay cả tiên khí cấp chín mà lại có người lấy ra bán? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lôi Cương liền đoán, một thứ bảo vật như tiên khí cấp chín, có ở trên một người bình thường cũng không phải là điều tốt mà là tai họa. So với việc càm một củ khoai lang nóng còn hơn là đổi lấy vật khác hữu dụng hơn.
Đan Tông Tử nhìn nét mặt Lôi Cương, nghĩ hắn có chút hứng thú liền nói ngay:
- Lưu đạo hữu! Ngươi hãy xem xét mọi thứ trước. Ta đi hỏi xem hội đấu giá bao giờ diễn ra.
Không chờ Lôi Cương nói, Đan Tông Tử liền lẫn vào trong đám người rồi biến mất. Lôi Cương chỉ biết cười khổ, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đi dạo ngắm những cửa hàng hai bên đường.
Mặc dù cửa hàng nhiều nhưng phần lớn có cấp độ và phẩm chất không cao. Lôi Cương cũng chẳng có hứng thú. Không để cho Lôi Cương phải chờ lâu, Đan Tông Tử đã nhanh chóng quay trở lại, tới bên hắn mà nói:
- Lưu đạo hữu! Ba ngày sau chính là ngày hội đấu giá diễn ra mỗi tháng một lần. Hơn nữa, chúng ta vô cùng may mắn. Nghe nói hội đấu giá lần này, Vạn Tượng các đưa ra một báu vật cực kỳ quý hiếm. Chỉ sợ là đủ cho cao thủ của Mộc Thần giới, thậm chí là cao thủ trong ngũ hành giới cũng đều phải tới.
Lôi Cương nhíu mày, gật đầu nói:
- Vậy thì chờ thêm ba ngày nữa.
Luyện chế Thổ Linh đan không phải là chuyện trong ngày một ngày hai. Hơn nữa, lúc này, thảo dược còn chưa có đủ toàn bộ. Tham dự hội đấu giá lần này để thử vận may cũng được.
Ba ngày sau, số người của thành Đan Linh đột nhiên tăng lên rất nhiều. Trong ba ngày qua, Lôi Cương ở trong khách sạn của thành Đan Linh mà tu luyện. Đi ra khỏi nhà trọ, nhìn số lượng người chật như nêm cối trên đường mà Lôi Cương hoảng sợ. Trong lòng hắn có chút mong đợi. Lần này, số lượng người đột nhiên nhiều lên như vậy, chứng tỏ hội đấu giá lần này sẽ có vật ngạc nhiên. Còn lúc này, từ trong đám người chợt có một kẻ xuất hiện, người đó chính là Đan Tông Tử. Y ngạc nhiên vui mừng nhìn Lôi Cương mà nói:
- Lưu đạo hữu! Hội đấu giá sẽ bắt đầu sau một canh giờ nữa. Chúng ta nhanh chóng đi thôi.
Lôi Cương gật đầu, cùng với Đan Tông Tử đi vào giữa thành.
Lần này, hội đấu giá do Vạn Tượng các cử hành. Trong ngũ hành giới, mỗi một tòa thành đều có cơ sở của Vạn Tượng các. Thành Đan Linh cũng không ngoại lệ. Lôi Cương và Đan Tông Tử mất tới nửa canh giờ mới tới được Vạn Tượng các. Do dòng người quá đông nên khó có thể chen vào được. Cũng có nhiều người tu luyện có tâm trạng cao ngạo tản ra hơi thở khiến cho người ta dạt sang hai bên để có thể đi. Có điều, Lôi Cương cũng không làm như vậy.
Hội đấu giá của Vạn Tượng các đã chật ních người. Có hai gã cao thủ Đạo Tiên thiên giai đứng chắn ở ngoài cửa. Mỗi một người đi vào đều đưa ra một cái thẻ. Lôi Cương quan sát thì phát hiện ra đó đều là thẻ khách quý. Thấy ánh mắt của Lôi Cương, Đan Tông Tử vội vàng nói:
- Lưu đạo hữu! Thẻ khách quý tôi đã chuẩn bị xong.
Lúc này, cả hai người đứng vào xếp hàng.
Ánh mắt của Đan Tông Tử nhìn quanh, kinh ngạc mà nói:
- Không ngờ đại trưởng lão Thần Định Thiên của Thần tông cũng tới đây.
Nghe tiếng nói kinh ngạc của Đan Tông Tử, Lôi Cương nhìn theo ánh mắt của y thì thấy vị đại trưởng lão của Thần tông là một lão nhân mặc áo xanh, có mái tóc trắng. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương, lão nhân hơi liếc mắt nhìn hắn rồi quay đi.
Chẳng mất bao lâu, đã đến lượt Lôi Cương và Đan Tông Tử. Đan Tông Tử chuẩn bị từ trước, lấy ra hai tấm thẻ khách quý rồi đi vào bên trong.
Phòng đấu giá của Vạn tượng các ở thành Đan Linh rất rông lớn, đủ để chứa cả vạn người. Toàn bộ nơi đấu giá được xây dựng theo hình nón, ở một chỗ tiên nhất chính là chỗ để đấu giá. Còn Lôi Cương và Đan Tông Tử ngồi ở giữa. Sau khi tiến vào khu vực đấu giá, nét mặt của Đan Tông tử vẫn có một sự ngạc nhiên, vui mừng mà nhìn xung quanh.
- Lưu đạo hữu! Không ngờ thất trưởng lão của Đan tông chúng ta cũng tới. Ha ha! Lần này không biết hội đấu giá có thứ gì mà khiến cho mọi người chú ý nhiều như vậy? - Đan Tông Tử nhìn nét mặt bình thản của Lôi Cương mà cười nói.
Lôi Cương gật đầu. Có lẽ không chỉ Đan tông, Thần tông mà còn có nhiều cao thủ của các tông phái khác ở các giới. Lôi Cương có thể cảm nhận được trong khu vực hội đấu giá có hơi thở của tám gã Đạo Thánh. Nếu như ở tầng năm của Khí tháp đó là điều bình thường thì ở ngũ hành giới đủ khiến cho mọi người chấn động.