- Muốn chết!!
Sắc mặt gã thanh niên tái mét, cơ thể đột nhiên bộc phát ra từng đạo ánh sáng đỏ rực, vọt về phía Lôi Cương.
Lôi Cương chỉ cảm thấy một làn khí thế ùn ùn kéo về hướng mình, nội tâm hắn khẽ biến. Hắn vốn muốn kêu ra cốt giáp, nhưng một khi gọi ra cốt giáp, sợ rằng cao thủ Hỏa Huyền tông này sẽ nhận ra mình. Ngay lập tức, Lôi Cương gọi ra lớp bàn thạch, hai tay bỗng nhiên cùng phóng ra hai quyền.
Hai quyền vừa ra, hai đạo ánh sáng từ hai tay Lôi Cương bùng nổ, rồi lại hóa thành hai con cự long hướng về phía gã thanh niên mà lao đi.
- Ầm…
Một tiếng va nhau thật lớn lại vang lên. Lôi Cương vụt biến mất. Lúc hắn lại hiện ra, thì đã đứng ngay bên cạnh gã thanh niên, khóe miệng khẽ nhấc lên cười nhạt, tay trái như tia chớp nắm lấy áo gã thanh niên, tay phải nhanh chóng xuất ra một quyền. Giữa lúc Lôi Cương còn đang ngạc nhiên vì sao gã thanh niên này lại dễ bắt như vậy, thì con ngươi hắn co rụt lại, bởi quyền của hắn đánh khoảng không? Cơ thể bị tóm được của gã thanh niên bỗng nhiên vỡ vụn, hóa thành nghìn vạn mảnh nhỏ, biến mất trên không trung. Nhưng lúc này, một luồng uy hiếp mạnh mẽ truyền đến từ phía sau, trong nháy măt, da đầu Lôi Cương tê dại, bàn tay nhanh như tia chớp rụt lại, chân tung về phía sau. Hắn chẳng thèm nhìn cứ thế mà đá ra một cước sức mạnh không kém gì so với một kích toàn lực của hắn.
- Khặc khặc, không tệ. Tốc độ và sức mạnh của ngươi đủ để so sánh với một người bạn của ta trước đây. Song chỉ có điều, trong mắt ta, ngươi chỉ như một đứa trẻ ba tuổi.
Gã thanh niên không biết từ lúc nào đã biến mất trong không trung, tiếng cười lạnh lẽo của gã vang lên trong không gian. Thứ mà Lôi Cương bắt được trước đó chỉ là hư ảnh mà thôi.
Đá một cước vào khoảng không, ánh mắt Lôi Cương lạnh lùng đảo qua bốn phía, sắc mặt u ám. Gã thành niên này như thể đã biến mất, cũng không có cách nào mà cảm nhận được.
- Đinh!
Bên tai Lôi Cương vang lên một tiếng vỡ vụn. Hắn hoảng hốt, một thứ nhiệt độ nóng rực xém hòa tan hắn từ phần lưng lan ra, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược ra phía sau, cố gắng ổn định trên không trung. Sắc mặt Lôi Cương từ từ tái nhợt, một nguồn lực hệ Hỏa cực kỳ mạnh mẽ điên cuồng chuyển động trong cơ thể hắn. Hắn cực lực vận cương khí và nội kình, nhưng lực hệ hỏa này vô cùng mạnh mẽ, dần dần, Lôi Cương không có cách nào trấn áp nó. Khi đạo lực hệ Hỏa kinh khủng này đang dũng mãnh tiến vào trong đan điền, thì bốn hạt châu đang phiêu phù ở trong đan điền của Lôi Cương đột nhiên bộc phát ra ánh sáng. Trong nháy mắt, nó thôn phệ nguồn lực hệ Hỏa đó.
Lúc này, Lôi Cương mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm thở dài, mình vẫn còn cực kỳ thua kém cường giả đạo thánh và cương thánh. Luồng lực hệ Hỏa này suýt nữa khiến cho ngũ tạng lục phủ của mình bị tổn hại, nếu như không có hạt châu trong đan điền, có lẽ chỉ cần một đạo lực hệ Hỏa này cũng đủ để khiến cho mình khó mà trấn áp.
Gã thanh niên khôi ngô tuấn tú kia từ từ hiện ra ở chỗ ban đầu, nhìn sắc mặt Lôi Cương đang khôi phục dần dần, nói:
- Tiểu bối, ngươi có tư cách, có thể trấn áp được lực hệ Hỏa của ta, rõ ràng, thực lực của ngươi cũng không hề thấp so với đạo thánh, cương thánh.
Sau đó, gã không hề nhìn Lôi Cương thêm nữa, mà nhìn chằm chằm vào lão nhân tóc bạc.
Không đợi gã thanh niên mở miệng, lão nhân tóc bạc cười ấm áp, quay đầu nhìn về chân trời phía sau.
Chỉ thấy có mấy bóng hình đang chuyển động đập vào mắt các vị cường giả đó là năm vị lão giả và một gã đàn ông uy phong.
- Ta đang nghĩ là ai có thể làm như vậy thì ra là cao thủ của Dong Hỏa Tông?”
Ánh mắt Hỏa Chiến trở nên sắc bén, nhìn chòng chọc vào mắt của lão nhân tóc bạc. Sau đó hai mắt y lại hướng về phía người đàn ông uy phong ở phía sau một lão giả, trong mắt y đầy sát khí. Cuối cùng, sau khi hai mắt Hỏa Chiến nhìn người đàn ông uy phong phía trước, thì con ngươi của y co rụt lại, trong mắt trở nên cực kỳ kiêng dè, liếc mắt nhìn xung quanh, sắc mắt hiện lên vẻ lo nghĩ.
- Dong Huyền, có lấy được bản đồ không?
Ánh mắt người đàn ông uy phong dẫn đầu sau khi nhìn vài tên cường giả, cuối cùng hỏi.
- Dong Huyền không phụ sự phó thác của tông chủ.
Lão nhân tóc bạc giương giọng nói, cơ thể nhoáng một cái hiện ra bên cạnh người đàn ông uy phong, nhìn chăm chú vào Hỏa Chiến.
Người đàn ông uy phong gật đầu, sau đó ánh mắt đảo qua trên người mấy người lão giả tóc trắng, nói:
- Đại trưởng lão Luyện Huyền Đỉnh của Khí tông nhiều năm rồi không không ra khỏi cửa, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp lại ở đây.
Người đàn ông uy phong nói khiến cho ánh mắt Hỏa Chiến nhớn nhác, ngạc nhiên nhìn vị lão giả tóc trắng này. Hèn gì, lúc trước có thể có tiên khí cửu giai, hóa ra lại là đại trưởng lão của Khí tông.
Lão nhân tóc trắng không có chút ngạc nhiên nào, ánh mắt hòa nhã nhìn người đàn ông uy phong nói:
- Tiền bối Diễm Lễ, nhiều năm rồi không gặp, cũng không nghĩ tới tiền bối lại cũng xuất quan.
Luyện Huyền Đỉnh đại trưởng lão của Khí tông nói khiến cho sắc mặt của bảy tên cường giả kia đại biến. Diễm Lễ đồ đệ của Hỏa đế, tông chủ của Dong Hỏa tông. Nghe đồn sau khi Hỏa Đế ngã xuống, thì Diễm Lễ iền bế quan hàng năm. Mặc dù là tông chủ của Dong Hỏa tông, nhưng vẫn bế quan, nên không nghĩ tới lần này lại kinh động đến hắn. Sắc mặt của bảy tên tu luyện giả đạo thánh, cương thánh này cứng ngắc, trống ngực đập mạnh. Bọn chúng hiểu rõ, lúc này, tấm bản đổ đã không có duyên với chúng nữa rồi.
- Năm đó sư tôn ngã xuống, bản tông liền bế quan quanh năm, cũng không nghĩ tới việc làm cho danh tiếng của Dong Hỏa tông rớt xuống ngàn trượng như vậy. Địa đồ này vô cùng quan trọng đối với Dong Hỏa tông, xin đại trưởng lão đừng nhúng tay vào. Bản tông và tông chủ Luyện Huyền Thiên từng có vài lần gặp qua. Có thời gian, bản tông sẽ tới Khí tông một bước.
Âm thanh của người đàn ông uy phong hùng hậu, ánh mắt nhìn về phía Luyện Huyền Đỉnh.
Luyện Huyền Đỉnh do dự chốc lát, sau đó nói:
- Đã như vậy, thì lão phu không tham dự nữa. Nhưng hi vọng, đến lúc đó, tiền bối đừng quên Khí tông.
Luyện Huyền Đỉnh nói xong, cơ thể liền hướng về phía biển nham thạch nóng chảy mà bay đi, phập phồng mấy cái rồi biến mất.
Lúc ánh mắt của Diễm Lễ chuyển qua người bảy người tu luyện còn lại, khiến cho cả bảy người giật mình, kính cẩn nói:
- Xin ra mắt tiền bối, ta sẽ lập tức đi ngay.
Nói xong, bảy người nhanh chóng rời đi.
Chớp mắt, mười một vị cường giả ban đầu, lúc này, ở đây chỉ còn lại Hỏa Chiến, gã thanh niên khôi ngô và Lôi Cương.
Sau đó, hai mắt của Diễm Lễ, tông chủ của Dong Hỏa tông nhìn về phía Lôi Cương, ánh mắt hơi kinh ngạc. Diễm Lễ muốn nói cái gì đó, lại đột nhiên quay đầu nhìn về chân trời phía trước. Sắc mặt tái nhợt của Hỏa Chiến trở nên vui vẻ, kèm theo một chút xúc động nhìn về phía chân trời.
Lôi Cương thở phào nhẹ nhõm, lúc Diễm Lễ nhìn về phía mình, trong nháy mắt, Lôi Cương chỉ cảm thấy một làn khí thế kinh khủng ùn ùn kéo đến đè hắn xuống, gần như khiến cho hắn không thở nổi. Ánh mắt Lôi Cương cau lại nhìn Diễm Lễ, để lộ ra một chút suy tư. Khi người đàn ông uy phong ấy ngoảnh đi, khí tức kinh khủng ấy mới biến mất. Sắc mặt Lôi Cương hơi hồng lên, biến đổi. Hắn suy tư, mình có nên rời đi hay không? Nhưng mà manh mối Hỗn Hỏa châu vẫn phải dựa vào địa đồ này, mình làm sao có thể bỏ đi đơn giản được. Mà tình thế lúc này đối với mình cũng cực kỳ bất lợi. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, ánh mắt lấp lóe, sau đó vẻ mặt hắn thoảng bình tĩnh lại. Nếu bất đắc dĩ, thì chỉ có dựa vào thứ kia thôi.
- Nghe tin Hỏa đế Diễm Lễ bế quan lâu như vậy, hôm nay cũng không nghĩ tới lại có thể gặp được. Lão phu thực vinh hạnh.
Từ phía chân trời vang lên một tiếng hùng hậu, người chưa tới mà âm thanh đã tới trước. Sau một lát, mấy dáng người hiện ra ở phía chân trời. Mấy người nhấp nhô, rồi tới bên cạnh Hỏa Chiến. Gã đầu lĩnh chính là một lão giả già nua, nếp nhăn trên mặt giống như mương máng chằng chịt. Nhưng lão giả này vừa xuất hiện cũng khiến cho người ta có một cảm giác như cây gió xuân tràn trề sức sống. Phía sau lưng lão giả là ba lão giả vẻ mặt trắng bệch, ba vị lão giả này đầu đầy tóc trắng, điềm đạm, ánh mắt hết sức lạnh lùng. Vừa nhìn có thể thấy được đây là mấy lão quái vật.
- Hỏa Chiến xin ra mắt tông chủ, ba vị Thái thượng trưởng lão.
Hỏa Chiến cung kính, hướng về phía bốn người, nói.
Hỏa Huyền nhìn Hỏa Chiến, thản nhiên gật đầu, rồi hai mắt lập tức nhìn về phía Diễm Lễ.
- Không nghĩ tới, ngươi lại có thể có ngày hôm nay. Nhiều năm qua như vậy rồi, không nghĩ tông phái tam lưu xưa kia lại bò lên đầu Dong Hỏa tông.
Diễm Lễ lạnh lùng nói, không hề e sợ thân phận của Hỏa Huyền tông chút nào.
- Ha ha, nếu Hỏa đế vẫn còn, thì có một vạn lá gan, lão phu cũng không dám. Nhưng bây giờ khác ngày xưa rồi. Mọi người đều phải nhìn về phía trước.
Hỏa Huyền tươi cười, nhìn chăm chú Diễm Lễ, nói. Giọng nói cũng không có chút chấn động nào.
- Thật không? Ta muốn nhìn xem Hỏa Huyền ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể chèn ép Dong Hỏa tông ta.
Người đàn ông uy phong hừ lạnh một tiếng, tay phải hướng về Hỏa Huyền để chộp tới. Khí thế vô cùng cường thế ầm ầm bùng nổ, ánh sáng đỏ rực toàn thân lão tản ra, bao phủ nửa bầu trời phía sau. Mấy người Dong Huyền vội vàng lùi bước, Lôi Cương cũng nhanh chóng rút đi, ánh mắt kèm theo chút kỳ vọng. Ánh mắt gã thanh niên khôi ngô liếc nhìn hại đại tông chủ, không chút kính sợ, ngược lại còn có chút xem thường và phức tạp. Hỏa Chiến nhanh chóng lùi lại.
Hỏa Huyền thấy Diễm Lễ công tới thì hơi cười nhạt cũng không lấy ra tiên khí. Y phát ra một lớp cương khí bao phủ toàn thân rồi lao về phía Diễm Lễ mà công tới, một làn khí thế kinh khủng đột nhiên bùng phát. Cũng giống như Diễm Lễ, Hỏa Huyền bùng phát ra khí thế, cũng đông lại thành sương mù màu đỏ che phủ nửa bầu trời. Tất cả không gian trở nên đỏ rực, bầu trời như thế bốc cháy.
Lôi Cương lùi đến chỗ giáp cây đại thụ lúc trước, ánh mắt nhìn hai đại tông chủ giao chiến, tâm trạng cũng âm thầm chú ý tới Hỏa Chiến. Nghĩ đến lúc trước, mình suýt bị chết trong tay Hỏa Chiến, sát khí trong lòng Lôi Cương lại ép lại không phát ra.
Như thể cảm thụ được sát khí của Lôi Cương, đang quan sát Hỏa Chiến hơi nghiêng đầu, sau đó quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ. Không hiểu vì sao tiểu bối này lại cho y cảm giác quen thuộc, chẳng lẽ trước đây đã gặp qua? Hỏa Chiến rơi vào trong suy tư.
Thấy Hỏa Chiến nhìn, Lôi Cương vội vã thu lại sát khí, lúc này mà đánh nhau với Hỏa Chiến thật là không khôn ngoan. Sau đó Lôi Cương yên tâm mà quan sát.
Diễm Lễ tông chủ của Dong Hỏa tông không hổ là đồ đệ của Hỏa đế khi xưa. Chiêu thức tấn công vô cùng sắc bén, cuộc chiến đấu của hai người dần trở nên quyết liệt. Hai đại tông chủ đều lấy ra tiên khí. Tiên khí của Diễm Lễ là một kiếm tiên đỏ rực, ngọn lửa ở thân của kiếm tiên này cuồn cuộn bốc cháy, uy thế cường đại từ kiếm tiên tỏa ra cuồn cuộn. Hỏa Huyền cũng lấy ra một đại đao đỏ rực. Bề ngoài giống với kiếm tiên của Diễm Lễ, ngọn lửa cũng cuồn cuộn bốc cháy.
Hai người đều là cường giả hệ Hỏa. Tu vi đều đạt tới cực đỉnh, mỗi một lần giao chiến đều làm cho không gian chấn động tản ra những gợn sóng về bốn phương tám hướng.
- Đồ đệ của Hỏa đế, cũng chỉ xoàng thế này thôi.
Sau khi Hỏa Huyền tiếp được một kích của Diễm Lễ thì cuồng ngạo cười nói, miệng y hé ra, tiên đao trong tay nhanh chóng hóa thành một đạo ánh sáng xuyên vào trong miệng. Sau khi đợi cho cả tiên đao vào trong miệng, một làn khí thế mạnh hơn bùng nổ. Toàn thân Hỏa Huyền dũng mãnh cuồn cuộn lửa cháy mạnh như thể Hỏa thần đến trái đất, làm cho lòng người chấn động.
Ánh mắt Lôi Cương cau lại, tông chủ của Hỏa Huyền tông này vô cùng mạnh. Sau khi thôn phệ tiên đao, cả khí tức và sức mạnh cả người y như thể tăng lên gấp đôi.
Đột nhiên, nội tâm Lôi Cương chấn động, Hỏa Chiến chợt quay người về bên trái, ánh mắt nghi ngờ kèm theo một chút sát khí. Điều này khiến cho Lôi Cương hít thở mạnh, Hỏa Chiến đã nhận ra mình rồi sao?