Mục lục
[Dịch] Thể Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày sau, Lôi Cương từ trong phòng xá đi ra, bầy kiếm lửa nhắm mắt nằm trên trần phòng cảm nhận được khí tức của Lôi Cương, rối rít tỉnh lại, ngưng tụ ở chung một chỗ sợ hãi nhìn Lôi Cương, do Tiểu Giác, tánh mạng của bọn chúng đều nằm trong tay Lôi Cương, hơn nữa bởi vì Tiểu Giác khiến bọn chúng cũng sợ hãi Lôi Cương, trong giới tiên thú cấp bậc cực kỳ sâm nghiêm, mà huyết mạch của Tiểu Giác lại khiến chúng thần phục, Tiểu Giác cũng đã cảnh cáo, khiến chúng đều rất sợ hãi Lôi Cương, hết thảy đều nghe theo lời chỉ huy của Lôi Cương.

Lôi Cương vung tay hữu lên, đem bầy kiến lửa thu hồi vào trong giới chỉ trữ vật rồi đi về phía gian phòng của Luyện Hư, mới đi được vài bước, Lôi Cương liền quay đầu nhìn về phía phía dưới, Lôi Cương cảm nhận được một cỗ khi tức đang đi về phía ngọn núi, hơn nữa cổ khí tức này cho Lôi Cương một cảm giác cực kì quen thuộc, nhưng làm Lôi Cương kinh ngạc chính là, cổ khí tức cơ hồ chỉ còn cách đỉnh ngọn núi cỡ chừng trăm trượng mà thôi thì lại chậm rãi đi xuống, được một lúc sau thì lại từ từ đi lên, Lôi Cương vô cùng ngụy dị liền hướng về phía chân núi từ từ bay xuống xem thử.

Chỉ thấy một gã thanh niên áo đen khuôn mặt kiên định đang leo dần lên sơn mạch, ánh mắt hắn kiên định vô cùng, ở trong tim của hắn có một mục tiêu, đó chính là leo lên được đỉnh của ngọn núi ở Khí Tháp tầng bốn, khi đi đến cách đỉnh núi trăm trượng, hô hấp của thanh niên trở nên nặng nề, hai tay nắm chặt, trán xuất mồ hôi, uy áp trong Khí tháp, đặc biệt là cách đỉnh núi càng gần thì uy áp càng lớn, hiển nhiên, lần này thanh niên không cách nào chịu đựng nổi cỗ uy áp khổng lồ đó.

- Chỉ hơn được một bước thôi sao?

Thanh niên lẩm bẩm nói, hắn không cam lòng, không cam lòng hắn không cách nào bước lên được đỉnh ngọn núi này, ánh mắt lóe lên, thanh niên bèn ngồi xuống, chuẩn bị khôi phục rồi lại tiếp tục đi lên phía trên, mắt nhìn đỉnh núi, thanh niên lẩm bẩm nói:

- Lôi Cương, ngươi đang ở đây tầng nào rồi? Vì sao ta ở tầng thứ hai không tìm được ngươi? Chẳng lẽ ngươi đang ở tầng thứ ba sao? Hy vọng lần sau gặp mặt, ngươi cũng đạt tới ngũ tinh rồi.

Thanh niên này chính là Huyên Ương, Huyên Ương mới vừa đạt tới luyện khí tứ tinh, hắn sau khi Lôi Cương tiến vào Khí Tháp cũng liền đạt tới tứ tinh tiến vào tầng thứ hai, mấy chục năm chăm chỉ tu luyện, Huyên Ương thành công đột phá tư tinh đạt tới ngũ tinh, đi tới Khí Tháp tầng bốn, sau khi vào được tầng thứ tư, Huyên Ương liền bị uy áp của Khí Tháp chèn ép cơ hồ thở không được, hắn trời sanh tính tình kiêu ngạo, không cam lòng như thế, liền thử bước lên đỉnh núi, một lần thử này đã thử cả năm, một năm nay tu vi của Huyên Ương đã đạt đến Đạo Đế huyền cấp, có thể nói bất phàm, Huyên Ương nếu có thể thông qua khảo nghiệm của Khí Tông, tất nhiên bất phàm, tư chất siêu tuyệt, tâm trí thuần phác là tố chất luyện khí tốt nhất, mặc dù tư chất không bằng Lôi Cương cùng với nữ tử tiến vào tầng thứ tư kia nhưng cũng không phải là thường nhân có thể so sánh nổi, hơn nữa cần cù bù thông minh, trong mấy năm nay, Huyên Ương có thể đạt tới ngũ tinh, so với thường nhân cũng không biết là mồ hồi đã đổ ra nhiều hơn gấp bao nhiêu lần.

Lôi Cương đứng trên không trung, mắt thấy thanh niên phía dưới, trong ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, khuôn mặt nhếch lên nụ cười, chậm rãi hạ xuống, cất giọng nói:

- Huyên Ương, không nghĩ tới ở tầng này gặp được ngươi.

Đối với Huyên Ương Lôi Cương rất có hảo cảm, từ một phàm nhân lúc ban đầu chỉ trong vòng không tới trăm năm đạt tới đạo đế huyền cấp, mặc dù linh khí nồng đậm là một chuyện, nhưng tư chất cùng với tâm trí thuần phác cũng như ngộ tính cũng là nguyên nhân rất trọng yếu.

Huyên Ương đang ngồi xếp bằng đột nhiên trừng khai hai mắt, nhìn về phía trước, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Lôi Cương, Huyên Ương sắc mặt thoáng ngưng lại, sau đó mừng như điên, kích động nói:

- Lôi Cương? Ngươi ......... Ngươi cũng ở tầng thứ tư này?

Lôi Cương nhàn nhạt gật đầu một cái, nói:

- Không tệ, từ một phàm nhân tu luyện được đến trình độ thế này chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ta thấy ngươi là người đầu tiên đó.

Khuôn mặt Lôi Cương hiện lên nụ cười nói.

Huyên Ương liên tục cười khổ, đứng lên, nói:

- Lôi Cương, ta giờ càng ngày càng nhìn không thấu ngươi, ban đầu ngươi với ta không sai biệt lắm, lúc này ta đã đạt tới Đạo Đế kỳ cũng là nhìn không thấu ngươi, hơn nữa, thấy ngươi như là từ đỉnh núi đi xuống, xem ra, ngươi đã hơn ta rất nhiều, ta cũng muốn nỗ lực, cũng không thể để ngươi bỏ rơi ta quá xa.

Huyên Ương thanh âm tràn đầy mừng rỡ, khuôn mặt đầy vẻ kính nể, từ trong đôi mắt trong suốt của hắn không hề thấy lấy một tia ganh tị nào.

Lôi Cương gật đầu nói:

- Sẽ có một ngày như thế, lấy tư chất của ngươi, cố gắng lên, Huyên Ương.

- Ừ!

Huyên Ương gật đầu thật mạnh.

- Đúng rồi ngươi vì sao không đi tìm phòng xá tu luyện, mà lại ngồi ở sườn núi này chứ?

Lôi Cương cười nói.

Huyên Ương sắc mặt xụ xuống, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Ta đi tới tầng thứ tư này liền bị cỗ uy áp chèn ép tưởng chừng thở không ra hơi, ta lại không cam lòng, cho nên mới ngồi bàn tọa ở đây nhằm ngăn cản cổ uy áp này, đúng rồi, Lôi Cương làm như vậy rất có lợi cho việc tăng tu vi, hơn nữa đối với luyện khí cũng có rất nhiều chỗ tốt.

Lôi Cương sẽ tâm cười một tiếng, thầm than Huyên Ương thật quá thuần phác, thường nhân đối với việc bản thân tìm ra được đường tắt để tu luyện thì chỉ sợ khác người biết được, còn Huyên Ương lại không chút giấu diếm mà nói cho mình, tâm trí thuần phác như thế cũng là không thích hợp tu luyện giới, cũng không thích hợp Khí Tháp, Khí Tháp tựa như một mô hình tu luyện giới nhỏ, tâm trí Huyên Ương như vậy chỉ sợ cũng sẽ phải chịu ấm ức, bất quá như vậy cũng tốt, để cho hắn trưởng thành một phen đi. Nhìn Huyên Ương, Lôi Cương không khỏi đích nghĩ tới Trận U Tuyết, tinh khiết như thế, tâm trí trong suốt đến vậy có lẽ chỉ có Trận U Tuyết mới có thể so với Huyên Ương. Không biết, Trận U Tuyết lúc này như thế nào, chắc cũng đã trưởng thành hơn nhiều rồi.

Sau khi suy tư chốc lát, Lôi Cương nói:

- Huyên Ương, chỉ cần ngươi có thể leo lên đỉnh của ngọn núi này, trên đó có hai tòa phòng xá tùy ngươi lựa chọn. Ta cũng sẽ ở tầng thứ năm chờ ngươi, hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.

- Tầng thứ năm?

Huyên Ương sắc mặt khẽ biến, nhìn chằm chằm Lôi Cương, sau đó khuôn mặt lộ vẻ kích động, vui vẻ nói:

- Lôi Cương, ngươi đạt tới luyện khí lục tinh rồi sao?

Lôi Cương gật đầu một cái rồi nói:

- Ngươi cũng sẽ đạt được, được rồi, Huyên Ương lo tu luyện đi, ta ở tầng thứ năm chờ ngươi.

Nói xong, Lôi Cương liền biến mất ở trước mặt Huyên Ương.

Huyên Ương mặt mày ngẩn ra nhìn Lôi Cương biến mất, hồi lâu sau, Huyên Ương mới lẩm bẩm nói:

- Lôi Cương, ta sẽ sớm ngày đi tầng thứ năm tìm ngươi.

Huyên Ương không biết, ở chung quanh hắn có một ngàn con kiến lửa ẩn thân phân bố ở xung quanh hắn, đây là lễ vật Lôi Cương mà tặng cho Huyên Ương, cũng coi là báo đáp ân tình lúc trước Huyên Ương cho Lôi Cương “Hỏa Minh Quyết” .

Sau khi trở lại đỉnh núi, Lôi Cương chạy thẳng tới phòng xa chỗ Luyện Hư, trực tiếp mở cửa phòng, Luyện Hư đang tu luyện liền bừng tỉnh, sau khi thấy là Lôi Cương mới thở phào nhẹ nhõm, nghi hoặc nói:

- Lôi Cương, ngươi sao thế?

Lôi Cương lạnh nhạt cười nói:

- Luyện Hư, đã đến lúc đi tầng thứ năm rồi. Thế nào? Ngươi có muốn đi không hay là ở lại đây?

Lôi Cương hiếm thấy đùa giỡn mấy câu, với cá tính của Lôi Cương thì chỉ có một số ít người mới có thể nhìn thấy hình dạng đó của Lôi Cương.

Luyện Hư sửng sốt, cười khổ nói:

- Ta sao lại không muốn chứ, đáng tiếc, ta mới đánh ra một vạn đạo thủ ấn liền không thể tiếp tục được nữa, xem ra còn cần phải có mấy chục năm nữa mới có thể đột phá được.

Luyện Hư đột nhiên sửng sốt, sau đó chợt nhìn Lôi Cương, kinh nghi nói:

- Lôi Cương, chẳng lẽ ngươi đột phá được rồi sao?

Lôi Cương gật đầu một cái, vươn hai tay ra, hai cây kiếm tiên hiện lên ở trong tay Lôi Cương, đưa cho Luyện Hư một thanh, nói:

- Ngươi đem chân khí rót vào trong tiên khí này, hai chúng ta liền có thể đồng thời tiến vào tầng thứ năm rồi.

Luyện Hư nhận lấy tiên khí, đánh giá cẩn thận Lôi Cương một phen, vui vẻ nói:

- Được lắm, Lôi Cương, Luyện Hư ta càng ngày càng nhìn không thấu ngươi, thực lực cao như vậy, luyện khí cũng tinh tiến nhanh như vậy, xem ra ta lần này có thể nhanh chóng tiến vào tầng thứ năm là nhờ phúc của ngươi rồi.

Nói xong, chân khí liền rót vào trong kiếm tiên, Lôi Cương cũng rót chân khí vào trong đó, hai cây kiếm tiên phát ra quang mang đại thịnh.

Hai người nhìn nhau đồng thời đi ra cửa phòng, phía chân trời bay xuống một trung niên nam tử, trung niên nam tử này chính là người lúc trước đưa Lôi Cương đón vào Khí Tháp, hơn nữa vừa đón vào đã là tầng thứ tư. Nam tử này khuôn mặt quái dị quan sát Lôi Cương, nội tâm khiếp sợ lại càng dâng lên kinh đào hãi lãng, nội tâm thầm nghĩ:

- Không hổ là người mà Đại trưởng lão nhìn trúng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế đã đạt tới luyện khí lục tinh. Hơn nữa …...... Hơn nữa tu vi kia ........ Làm sao có thể? Đạo Tiên huyền cấp?

Trung niên nam tử hít một hơi thật sâu, thâm ý sâu sắc liếc nhìn Lôi Cương.

Trung niên nam tử cũng không có nhiều lời, vung tay hữu lên, một đám sương hiện lên ở dưới chân Lôi Cương cùng Luyện Hư, kéo Lôi Cương cùng Luyện Hư bay về phía chân trời.

Kết giới ở phía chân trời qua sự dẫn dắt của trung niên không có có bất kỳ đích trở ngại nào, trực tiếp tiến vào Khí Tháp tầng thứ năm. Mới vừa bước vào Khí Tháp tầng thứ năm một bước, Lôi Cương chỉ cảm thấy một đạo linh khí thuộc tính hỏa nồng đậm phả vào mặt, cùng với một cỗ uy áp nặng tựa thái sơn ép xuống, Luyện Hư ở bên cạnh Lôi Cương cảm nhận được cỗ uy áp này, hự lên một tiếng, khóe miệng chảy máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK