Thiếu nữ nhìn chăm chú lên không trung, để mặc cho nước mắt chảy dài trên má. Nàng nắm lấy cái váy, chỉ biết mở to mắt nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương cảm thấy hết sức đau lòng. Hắn than nhẹ một tiếng rồi biến mất, sau đó xuất hiện trước mặt thiếu nữ. Mà trong một cái chớp mắt khi hắn biến mất đó, hai hàng lệ của thiếu nữ rơi lã chã. Nhìn người yêu xuất hiện với khuôn mặt áy náy đầy yêu thương, nàng chỉ biết nhìn chằm chằm vào đó.
Lôi Cương siết chặt lấy thiếu nữ, như muốn nàng hòa nhập với bản thân. Ngửi mùi hương quen thuộc, Lôi Cương nhỏ giọng nói:
- Chỉ San! Huynh nhớ muội.
Nghe thấy âm thanh của Lôi Cương, Chỉ San không nhịn được mà khóc to. Nàng nắm chặt lấy áo hắn chỉ sợ khi bỏ ra thì Lôi Cương lại một lần nữa biệt ly với mình. Lần biệt ly này quá lâu khiến cho Chỉ San tuyệt vọng. Nhưng vào lúc này, Chỉ San biết sự chờ đợi của mình là có giá trị. Nàng không hề lên tiếng, chỉ ôm chặt lấy Lôi Cương. Lúc này cho dù có nói vạn lời thì cũng không thể diễn tả được tâm trạng của Chỉ San.
- Chỉ San! Để nàng phải đợi nhiều năm như vậy. - Lôi Cương nói nhỏ. Hắn ôm nàng thật chặt đồng thời tự trách bản thân.
Cách đó không xa, Vạn đứng trên không trung, ngây người nhìn cả hai. Đầu tiên y nhíu mày nhưng sau đó đành thở dài mà không quấy rầy hai người lâu ngày mới gặp lại.
Cách biệt mấy vạn năm khiến cho Chỉ San có rất nhiều điều muốn nói với Lôi Cương. Nhưng vào lúc này, nàng không muốn nói gì hết, chỉ muốn ôm chặt lấy người đàn ông của mình. Lôi Cương ôm chặt Chỉ San rồi biến mất, sau đó xuất hiện trên một ngọn núi cao của Vạn Tượng các. Cả hai người ngồi xuống. Chỉ San nép chặt vào ngực Lôi Cương mà nhìn hắn chằm chằm.
Lôi Cương xoa cằm Chỉ San rồi nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Cả hai người đều không mở miệng phá tan tình cảnh lúc này.
Chẳng biết bao lâu sau, Chỉ San mới nhẹ nhàng vuốt má Lôi Cương mà nói:
- Lôi Cương! Những năm qua huynh khổ lắm đúng không? - Chỉ San là người thông minh. Nàng có thể cảm nhận được tâm trạng của Lôi Cương. Trước đây nàng suy nghĩ rất nhiều nhưng khi thực sự gặp lại hắn, Chỉ San biến hắn có chỗ khó xử. Mà nhìn dáng dấp bình ổn của Lôi Cương, trong lòng nàng cảm thấy đau đớn. Một người càng lên cao thì cũng đồng nghĩa với việc trải qua nhiều đau khổ. Mấy vạn năm qua, Lôi Cương trải qua những chuyện gì thì Chỉ San không biết, nàng chỉ biến người đàn ông của mình không được vui vẻ.
Lôi Cương cảm thấy ấm áp, vuốt nhẹ hai má của Chỉ San. Hắn nhìn ra xa, nhưng trong lòng lại có vô vàn tình cảm không thể biểu đạt. Chỉ San là người khéo hiểu lòng người khác, nàng có thể đoán được, lại càng có thể hiểu được tâm trạng của Lôi Cương. Lôi Cương nói nhỏ:
- Chỉ San! Những năm qua huynh tới một giới khác. Ơ nơi đó cường giả nhiều lắm, chỉ cần một người có thể dẫm nát của Vô Thượng giới. Ở nơi đó có rất nhiều tinh cầu, nhưng muốn trở lại Thất giới rất khó. Huynh cũng muốn quay lại nhưng thật sự không phải muốn là được. Hơn nữa, nàng cũng không phải lo lắng. Mặc nhi ở đó rất tốt...
Chỉ San lẳng lặng nghe Lôi Cương kể. Khi biết Lôi Mặc không có vấn đề gì, nàng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù nghe Lôi Cương nói thì không có gì nguy hiểm nhưng Chỉ San lại có thể cảm nhận được một sự chua xót trong đó. Nàng ôm chặt lấy hắn, như muốn tựa vào hắn để mà an ủi.
Cảm nhận được tâm ý của Chỉ San, Lôi Cương vô cùng ấp áp. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, đồng thời tiếp tục kể chuyện.
Hai người ngồi trên đỉnh núi suốt mười ngày, cho tới khi người quấn đầy băng lại tới Vạn Tượng các. Cả hai nói hết với nhau những tình cảm và hoài niệm. Lôi Cương đã giết vô ố người, cũng trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng ở trấn Sơn Hà, những gì diễn ra ở đó khiến cho hắn hiểu được rằng một người cho dù có mạnh tới mấy thì cũng cần có người thân.
Lôi Cương nhìn về phía người đàn ông quấn đầy băng. Hắn nhíu mày bởi người đó mang tới cho bản thân một thứ cảm giác quen thuộc. Hắn ôm Chỉ San từ từ đứng dậy, trầm ngâm nhìn bóng người trước mặt.
- Lôi Cương! Chàng có biết người đó không? Đây là lần thứ hai y tới Vạn Tượng các. Hơn nữa y tới đây để tìm huynh cùng với Đan Thần và Luyện Hư. - Chỉ San nhìn bóng người đó rồi lên tiếng.
Lôi Cương gật đầu rồi ôm Chỉ San bay về phía đó.
- Giao Chỉ San - Vợ của Lôi Cương ra đây, nếu không ta san bằng Vạn Tượng các. - Nam tử quấn đầy băng nhe răng cười nói. Lúc trước sau khi bị đánh nát băng trên người, mười ngày sau y lại quấn một lớp băng khác so với trước càng dầy hơn. Vạn và đám trưởng lão của Vạn Tượng các nhìn cường giả thần bí với một sự bất đắc dĩ.
Đột nhiên người đó nhìn hai bóng người trước mặt. Khi thấy khuôn mặt Lôi Cương, con ngươi gã đột nhiên co lại. Một cơn giận ngút trời xuất hiện trogn mắt gã. Gã kêu to một tiếng, thanh kiếm tiên tản ra ánh sáng chiếu rọi xung quanh đồng thời tấn công Lôi Cương.
Lôi Cương nhíu mày. Hắn hơi nhớ ra thân phận của người đó. Lúc trước ở trong Chí Bảo, người này đoạt được thanh kiếm tiên của Mộc Đế. Có điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy khó hiểu đó là người này mang tới cho hắn một thứ cảm giác quen thuộc. Tại sao y lại oán hận mình với Luyện Hư và Đan Thần?
Thấy y công tới, nét mặt Lôi Cương vẫn bình thản, tay phải hơi chộp nhẹ vào không trung. Một bàn tay khổng lồ xuất hiện bắt lấy nam tử quấn đầy băng. Cơ bản gã không hề có lấy một chút phản khác. Cho dù công kích của gã có mạnh tới mấy thì cũng trở nên vô cùng yếu ớt trước bàn tay đó. Bàn tay khổng lồ túm lấy người kia sau đó phá nát toàn bộ băng gạc trên người.
Khi thấy gương mặt xấu xí của y, Lôi Cương nghi hoặc nhìn người đó chăm chú.
Còn nam tử kia cảm nhận được băng quấn trên người võ nát thì nhanh chóng đưa tay che mặt mà gào lên:
- Lôi Cương! Luyện Hư! Đan Thần. Các ngươi làm cho ta người không ra người, quỷ không ra quỷ. Cho dù ta có chết cũng phải giết ba người các ngươi. - Nam tử đó nhe răng cười nói, âm thanh của y hết sức thê lương.
- Rốt cuộc thì ngươi là ai? - Lôi Cương thấp giọng quát. Hắn đoán ra được một chút nhưng không chắc chắn lắm.
- Ha ha! Ta là ai? Ngay cả ngươi cũng không nhận ra ta là ai sao? - Nam tử đó chợt bạt cười, gương mặt y hiện ra đầy khủng bố với một sự oán hận.
- Là ngươi. Chính người và Luyện Hư xui Đan Thần dùng lửa thiêu hủy ta, làm cho gương mặt của ta bị phá hủy. - Âm thanh của gã hết sức âm trầm.
Sắc mặt Lôi Cương thay đổi. Cuối cùng thì hắn cũng xác định được thân phận của người này. Hắn không ngờ được sau gần mười vạn năm mà vẫn còn gặp lại y. Hơn nữa, y vẫn còn oán hận lâu như vậy khiến cho hắn phải cảm thán. Lúc trước, y đánh lén Đan Thần nên bị trừng phạt mà rơi vào kết quả như vậy.
Người này chính là Thần Vân đã cùng với Lôi Cương đi vào Kiếm Đỉnh môn.
- Khuôn mặt đáng để cho ngươi coi trọng vậy sao? Hơn nữa với tu vi của ngươi muốn hồi phục lại cũng không khó. - Lôi Cương lên tiếng nói.
-o0o-