Rửa lò luyện đan xong, Vu Phượng Minh chần chừ một chút, nhìn sắc mặt Giang Nguyên rồi lại nhìn ngón tay của hắn, hỏi:
- Cậu không cần nghỉ ngơi à? Nếu phải hao phí máu tươi, đồng thời cũng đã thành công một lò, chi bằng ngày mai...
- Không cần đâu, chúng ta tiếp tục thôi. Chút máu tươi này không ảnh hưởng được gì đâu, tổng vẫn còn tốt hơn so với một nửa lượng máu trong người bị người ta rút đi.
Giang Nguyên cười nói:
- Hơn nữa, có hai lò Không Thanh Đan, vị kia hôm nay có thể ngủ ngon giấc rồi.
Nghe Giang Nguyên nói, Vu Phượng Minh nhìn Giang Nguyên một cái thật sâu, sau đó chậm rãi gật đầu, gương mặt lộ ra nụ cười thân thiết:
- Cũng đúng. Người ấy cũng nên nghỉ ngơi thêm một chút rồi.
5h30 chiều, Mã Tiểu Duệ cầm hộp đựng thức ăn bước đến trước cửa phòng luyện đan, thấy La lão mặt mũi tiều tụy ngồi ngoài hành lang, liền mỉm cười nói:
- La lão, hôm nay người vẫn chưa ăn gì. Bây giờ cũng đã đến giờ cơm, người ăn cơm trước đi nhé.
Nhìn hộp đựng thức ăn Mã Tiểu Duệ đưa đến trước mặt, La lão cố mỉm cười gật đầu, sau đó tiếp nhận hộp thức ăn, nói:
- Quan tâm sẽ bị loạn, ngược lại con còn thoải mái hơn cả ta.
Thấy La lão không có ý định từ chối ý tốt của mình, bắt đầu ăn cơm, Mã Tiểu Duệ cười rất vui:
- La lão sư, người đừng lo lắng mà. Nếu Giang Nguyên nói hôm nay anh ấy sẽ luyện được một lò Không Thanh Đan, nhất định sẽ luyện thành.
- Haha.
Nhìn gương mặt tràn đầy tự tin của Mã Tiểu Duệ, La lão cũng không nhịn được mà lắc đầu cười:
- Được rồi, xem ra ta đã thật sự già rồi, đối với đệ tử của mình mà còn không có lòng tin như con.
Nhìn La lão mỉm cười, Mã Tiểu Duệ cũng cảm thấy vui theo:
- La lão sư, người chẳng qua là lo lắng quá mức thôi. Người mau ăn cơm đi. Để con mang nước lại cho người.
- Mã Tiểu Duệ?
Hồ Minh Vũ nhìn một già một trẻ nói chuyện vui vẻ với nhau, ánh mắt lóe lên sự không cam lòng, hừ lạnh một tiếng rồi quay trở về.
- Chu thúc thúc, cháu cảm thấy La Thiên Minh một chút cũng không lo lắng. Chẳng lẽ Giang Nguyên có thể luyện thành Không Thanh Đan sao?
Nghe Hồ Minh Vũ hỏi, ánh mắt Chu Thế Dương lóe lên sự khinh thường:
- Làm sao có thể? Nếu đan dược siêu phẩm dễ dàng luyện chế như thế, còn chờ đến ngày hôm nay sao? Tế Thế Đỉnh không hoàn chỉnh, ai có thể luyện ra được Không Thanh Đan?
Nói đến đây, ánh mắt Chu Thế Dương lại lóe lên một cái, nhấn mạnh thêm:
- Cho dù là vạn nhất, tiểu tử kia có mấy phần nắm chắc, nhưng bây giờ đã là chạng vạng tối, tiểu tử này có thần thánh đến cỡ nào, nhiều nhất cũng luyện được hai lò. Nhưng điều này không thể nào diễn ra.
- Vâng, cũng phải.
Hồ Minh Vũ mơ hồ cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của Chu Thế Dương, nhưng y cũng không lo lắng nữa. Theo như lời Chu Thế Dương nói, bây giờ cũng đã chạng vạng tối, Giang Nguyên hẳn không thể luyện được nữa rồi.
Cũng chỉ một mình Chu Thế Dương nghĩ như thế, ngay cả Từ Khải Liễu cũng ngẩng đầu nhìn Lưu Mộc Dương phía đối diện:
- Đến bây giờ Giang Nguyên còn chưa ra?
- Đúng, đến bây giờ còn chưa ra. Hẳn đang bắt đầu luyện chế lò thứ hai.
Lưu Mộc Dương gật đầu xác nhận.
- Haiz.
Từ Khải Liễu thở dài:
- Được rồi, bất kể thế nào, nếu không luyện được, ông hãy đi chuẩn bị thuốc đại bổ nguyên khí cho Giang Nguyên. Nắp Tế Thế Đỉnh nhất định phải lấy lại.
Lưu Mộc Dương gật đầu. Nếu Giang Nguyên luyện chế thất bại, tất nhiên là phải đi con đường này.
Có thuốc đại bổ nguyên khí, ít nhất sẽ giúp cho ảnh hưởng đến Giang Nguyên sau khi bị rút máu được đẩy xuống mức thấp nhất. Chỉ cần giữ cho nguyên khí của Giang Nguyên không bị tổn thương quá nhiều, như vậy chuyện cũng coi như giải quyết xong.
Gật đầu xong, Lưu Mộc Dương nhìn Từ Khải Liễu, sau đó trầm giọng nói:
- Viện trưởng, ngoài ra còn có một chuyện.
- Chuyện gì?
Nghe Lưu Mộc Dương nói, Từ Khải Liễu liền buông cây bút vừa cầm lên. Bà biết Lưu Mộc Dương tìm bà báo cáo, nhất định không phải chuyện nhỏ.
- Chuyện của y sư Lỗ Song Giang, có tình huống mới.
Biểu hiện của Lưu Mộc Dương khá nghiêm trọng.
Từ Khải Liễu nhẹ thở ra một hơi, sau đó gật đầu, ngồi thẳng người, nhìn Lưu Mộc Dương, nói:
- Được rồi, ông nói đi.
Vu Phượng Minh nhìn Giang Nguyên giơ ngón tay lên cắn, đột nhiên sững người. Bởi vì ông phát hiện ngón tay của hắn vốn có một vệt máu, nhưng chẳng biết đã biến mất từ lúc nào. Chỗ ngón tay thậm chí cả một vết thương cũng không thấy.
- Làm sao vậy?
Vu Phượng Minh thoáng tính toán một chút. Từ lúc nhỏ máu cho lò đan thứ nhất đến bây giờ không quá năm tiếng. Nhưng lúc đó ông cũng nhìn ra được vết thương nơi ngón tay của Giang Nguyên, tuyệt đối không nhỏ. Nhưng chỉ trong năm tiếng ngắn ngủi, Giang Nguyên cũng không sử dụng bất cứ dược vật gì để chữa thương, nhưng vết thương ở ngón tay lại hoàn toàn tự khỏi. Tốc độ tự khỏi này không khỏi quá nhanh đi.
Nhưng chỉ thoáng suy nghĩ một chút, Vu Phượng Minh liền hiểu ra. Đúng rồi, huyết tộc nguyện ý vì máu của Giang Nguyên mà đổi lại Tế Thế Đỉnh. Năng lực tự khỏi của Giang Nguyên dường như tương tự với Huyết tộc. Tuy nói không biết ngón tay của Giang Nguyên khép lại từ lúc nào, nhưng qua mấy tiếng đã lành lại, năng lực tự khỏi so với Huyết tộc thì vẫn còn kém xa.
Lập tức ổn định lại tinh thần, bắt đầu chú ý đến sự thay đổi của dược vật bên trong Tế Thế Đỉnh. Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, Giang Nguyên vừa mới nhỏ máu vào, thuận lợi hoàn thành thúc giục dược vật, nhưng lần thứ hai có thể thành công hay không? Điều này thì vẫn còn khó nói. Dẫu sao, theo những ghi chép lại, cho dù các đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh trước đó, tỷ lệ thành công cũng không cao, thấp nhất cũng chỉ có sáu thành.
Bây giờ Giang Nguyên sử dụng biện pháp như vậy, dùng máu tươi để tạm thời bù lại thiếu sót của Tế Thế Đỉnh. Nếu lần thứ hai cũng thành công, nói rõ biện pháp này của Giang Nguyên là tương đối ổn. Nhưng hai lần thành công thì thật sự ít khi xảy ra.
Cảm nhận được mùi thơm dần dần thu liễm, cho đến khi Giang Nguyên nói ra lần nữa
- Cho vào Thanh Long Thốn.
Lúc này Vu Phượng Minh mới hồi phục tinh thần, điều khiển bàn phím.
Nhưng trong lòng lại mừng như điên. Mặc dù phải dùng đến máu, nhưng Giang Nguyên có thể đảm bảo biện pháp này hữu hiệu. Như vậy, cho dù không có nắp đỉnh, vậy thì thế nào?
La Thiên Minh và La lão đang ngồi ngoài hành lang, tùy ý tán gẫu với nhau, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa lò luyện, hai người liền đứng bật dậy, khẩn trương nhìn hai người từ trong bước ra.
Nhìn vẻ mặt tràn đầy của Mã Tiểu Duệ, La lão cười khổ, sau đó nhìn Giang Nguyên, hỏi:
- Như thế nào?
Giang Nguyên mỉm cười, đung đưa hai cái chai nhỏ trong tay:
- Thành rồi.
- Thành? Hai...hai lò?
Mã Tiểu Duệ nhìn chằm chằm hai cái chai nhỏ trong tay Giang Nguyên, kinh ngạc kêu lên.