Sau khi ngồi được một đoạn, Giang Nguyên phát hiện Phan Hiểu Hiểu này cũng tương đối đáng tin, lúc này hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhỏm. Hắn phát hiện kỹ thuật của cô nàng này khá tốt, ít nhất cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Lúc này, điện thoại di động vang lên. Giang Nguyên rút điện thoại ra, quả nhiên là Phó tỉnh trưởng La gọi đến. Sau khi hắn bấm nút nghe, bên kia vang lên giọng nói căng thẳng của Tỉnh trưởng La:
- Giang Nguyên, không sao chứ!
Giang Nguyên cười cười. Dĩ nhiên hắn biết vì sao Phó tỉnh trưởng La lại căng thẳng đến như vậy. Hắn lập tức giải thích với Tỉnh trưởng La là mình gặp bạn, tối sẽ quay về văn phòng. Lúc này Phó Tỉnh trưởng La mới thở phào nhẹ nhỏm.
Phó Tỉnh trưởng La mới vừa quay về phòng làm việc, sau khi nghe lão Chu kể lại sự việc liền bị dọa thót tim. Nên biết ở Bắc Kinh này giống như đầm rồng hang hổ, nói không chừng hắn đã tùy tiện trêu chọc phải một người nào có bối cảnh dọa chết người. Thế nên ông mới vội vàng gọi điện thoại cho Giang Nguyên. Sau khi ông nghe nói không sao, mặc dù cảm thấy tương đối kinh ngạc vì Giang Nguyên có bạn ở Bắc Kinh, hơn nữa hình như người bạn này có bối cánh không hề nhỏ, nhưng ông vẫn vội vàng dặn dò:
- Sáng ngày mai Trưởng phòng Dương có thời gian, tối nay cậu nhất định phải quay về đấy!
- Vâng, không vấn đề gì, chắc chắn sẽ không để lỡ việc ạ!
Sau khi Giang Nguyên cười đồng ý rồi mới cúp máy.
- Tỉnh trưởng La? A... Không ngờ anh lăn lộn cũng giỏi đấy nhỉ, có thể tùy tiện nói chuyện với Tỉnh trưởng các anh như vậy...
Phan Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh đợi Giang Nguyên cúp điện thoại rồi mới nhìn hắn, sau khi xác định ban nãy Giang Nguyên thật sự nói chuyện với người khác thì trong lòng cô không nén được kinh ngạc, tò mò nói.
Giang Nguyên cười cười nói:
- Cũng tạm, lần này cùng chú ấy đến đây xử lý chút việc...
- Ờ...
Tuy trong lòng Phan Hiểu Hiểu rất tò mò nhưng cô thấy Giang Nguyên cũng không muốn giải thích rõ nên không hỏi thêm nữa. Từ nơi như vậy chạy đến Bắc Kinh vì có chút việc cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Giang Nguyên tự nhận mình là kẻ ăn hàng, hơn nữa trước nay hắn rất hứng thú với các loại thịt cầm thú, cho nên khi Phan Hiểu Hiểu đưa ra cho hắn vài lựa chọn, hắn lập tức chọn Toàn Tụ Đức.
- Được rồi... Tôi biết anh sẽ chọn chỗ này mà...
Phan Hiểu Hiểu không hề bất ngờ trước lựa chọn của Giang Nguyên. Ai đến Bắc Kinh có lẽ đều muốn đến Toàn Tụ Đức.
Phan Hiểu Hiểu lập tức lái xe đưa Giang Nguyên đến Toàn Tụ Đức, dẫn Giang Nguyên đi ăn vịt quay chính thống.
Mặc dù Phan Hiểu Hiểu đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng khi cô nhìn thấy một mình Giang Nguyên tiêu diệt hết nửa con vịt lớn vẫn không kìm được bội phục hắn.
- Đúng là không tệ...
Giang Nguyên dùng chiếc bánh cuốn miếng vịt cuối cùng bỏ vào trong miệng, ăn cho một miệng bóng loáng nhưng khuôn mặt thỏa mãn kia không bỏ sót lại một chút gì.
- Anh ăn giỏi thật đấy... Nhưng tại sao anh không hề mập chứ?
Phan Hiểu Hiểu căm ghét nhìn Giang Nguyên vóc dáng đâu ra đấy, cảm thán nói:
- Tôi phát hiện một bữa ăn của anh ít nhất bằng hai ba bữa của người ta, nhưng tại sao lại không béo?
- Hì hì, cái này là do vấn đề thể chất... Cô cứ như tôi, ngày nào cũng tập thể thao, làm sao có thể béo được...
Nói đến đây, Giang Nguyên nhìn Phan Hiểu Hiểu một chút, đột nhiên nở nụ cười nói:
- Cô... quả thật béo lên rồi. Có điều rất nhiều người sẽ thích được béo như cô. Chỉ béo nửa thân trên, đây là chuyện bao nhiêu phụ nữ mơ ước đấy!
Vốn Giang Nguyên cứ tưởng Phan Hiểu Hiểu sẽ lại nổi giận. Nhưng Phan Hiểu Hiểu chỉ trợn mắt nhìn Giang Nguyên, trên mặt hơi đỏ, khẽ gắt:
- Lần này tôi mới thật sự mở rộng tầm mắt, thật ra anh không thành thật một chút nào...
- Thành thật? Tôi chưa từng nói là mình thành thật...
Giang Nguyên rất thành thật nói.
Ngày hôm sau Giang Nguyên có việc cho nên sau khi Phan Hiểu Hiểu cùng Giang Nguyên ăn tối xong thì tiễn Giang Nguyên về Văn phòng trú tại Bắc Kinh của Sở Nam.