Đương nhiên con đường trước đây đã đi qua rồi nên tốc độ của khí lưu ấm này tương đối nhanh, chỉ mất thời gian không quá dài đã đạt đến vị trí của huyệt Ấn Đường, sau đó tốc độ bay lên nhanh chóng giảm bớt, bắt đầu chậm rãi bay lên bằng tốc độ ốc sên.
Leo lên trên từng mm một, không biết qua bao lâu, cuối cùng khí lưu ấm đó cũng leo qua chỗ huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, thuận theo sau gáy kéo dài xuống dưới bằng tốc độ tương đối nhanh…
Cùng với sự tăng tốc của khí lưu, hơi thở lờ mờ tỏa ra giữa các cơ bắp xung quanh người Giang Nguyên cũng toát ra nhanh hơn, bắt đầu nhanh chóng chảy vào kinh mạch, tràn vào huyệt Khí Hải.
Trong lúc Giang Nguyên mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh, dường như toàn thân hắn đều bị cái gì đó hút đi vậy.
Khi trong lòng hắn đang thấy sợ hãi, cảm giác được loại nguy cơ này, đang định cưỡng ép tỉnh lại thì đột nhiên cảm thấy toàn thân thoải mái, dường như xung quanh người có một tầng gì đó bị lực hút này hút đi hết vậy.
Mà hắn cũng đồng thời cảm nhận được bên ngoài cơ thể quanh người hắn dường như có một số thứ như có như không, như bị hút vào cơ thể theo lực hút này vậy, mà thứ này rất nhẹ nhưng có vẻ lại mang theo cảm giác mát lạnh…
Cảm giác mát lạnh này không hề khiến người ta thấy rét lạnh, ngược lại khiến người ta cảm thấy cả người từng đợt nhẹ nhàng khoan khoái…
Cùng với sự xuất hiện của loại cảm giác này, tốc độ lóe của hình xăm trên vai trái của Giang Nguyên đột nhiên tăng nhanh “Phát hiện năng lượng không gian… đang hấp thu…”
Trong lúc mơ mơ màng màng, trên mặt Giang Nguyên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cho đến khi tỉnh lại.
“Cơ thể sắp tỉnh lại… tạm dừng phân tích và hấp thu năng lượng tinh thần dị chủng, tạm dừng hấp thu năng lượng không gian, Ngũ Cầm vận khí pháp bộ tạm dừng… Hiện tại tích lũy năng lượng của Cửu Vĩ đuôi 1 đạt 68%...”
Giang Nguyên tỉnh lại, cũng không có ấn tượng gì đối với những điều này, chỉ cảm thấy hôm nay cảm giác cơ thể hình như hơi khác trước đây, cảm thấy đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái và thoải mái.
Có điều Giang Nguyên cũng không để ý, sau khi rửa mặt xong, hắn liền đến Đại học Đông Bắc luyện tập Ngũ Cầm Hí.
Đợi khi bắt đầu vận động, Giang Nguyên mới phát hiện sự bất thường ngày hôm nay. Hắn chỉ cảm thấy cùng với động tác của mình, xung quanh người hắn có một số thứ mát lạnh, hoặc là cảm giác gì đó, bắt đầu chậm rãi bị hút từ bên ngoài vào bên trong cơ thể hắn. Sau đó dần dần cảm giác mát lạnh này biến thành hơi thở ấm áp lờ mờ.
Mà hơi thở ấm áp lờ mờ này khiến cả người Giang Nguyên đều có cảm giác tê dại rất nhỏ mà lại cực kỳ sảng khoái, tựa hồ khắp mọi nơi trên người đều lặng yên trong cảm giác này.
Nhưng sau cảm giác tê dại này, hắn liền cảm thấy cả người như tràn ngập tinh lực vô hạn. Ngay sau đó những hơi thở lờ mờ này bắt đầu chạy khắp người hắn, cuối cùng tụ tập vào Khí Hải ở bụng dưới.
“Đây là cái gì vậy?”
Giang Nguyên vừa cảm nhận cảm giác kỳ diệu này, vừa không ngừng tiếp tục thực hiện Ngũ Cầm Hí, mồ hôi dày đặc trên người chảy ra từ lỗ chân lông, khiến Giang Nguyên càng cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái.
Khi Giang Nguyên đang ngạc nhiên nghi ngờ, đột nhiên quay đầu nhìn thì bỗng phát hiện lúc này hình xăm trên vai trái của mình có thể thấy rõ ràng, cực kỳ sáng rõ…
“Hô…”
Giang Nguyên thở hắt ra, không biết mình lại có thay đổi gì, nhưng hắn biết rõ hình như lần này vẫn không phải chuyện gì xấu, ít nhất thì hắn có thể cảm nhận được dường như thân thể mình lại thay đổi theo hướng tốt.
Buổi sáng hắn tắm, ăn sáng xong đợi bọn Hồ lão y sư đi làm, sau khi tạm biệt Hồ lão y sư mới đeo túi đi đến phía đối diện phòng khám, chờ xe buýt, chuẩn bị về nhà.
Nhưng khi Giang Nguyên đang cầm điện thoại bất đắc dĩ lướt xem ở trước đầu xe thì đột nhiên một chiếc xe “kít” một cái dừng trước mặt hắn.
Giang Nguyên ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó cười nói:
- Tuyên phú bà… Sao hôm nay lại sớm vậy?
- Tuyên phú bà?
Đôi mắt to của Tuyên Tử Nguyệt trợn tròn lên, trừng mắt nhìn Giang Nguyên nói:
- Cậu lặp lại lần nữa xem? Chị già vậy sao? Có tin chị sẽ đánh cho cậu biến thành gấu mèo không?
- Á… Cô sinh năm nào thế?
Nhìn đôi mắt trợn tròn của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cười, đột nhiên hỏi.
- Hửm?
Nghe thấy lời này, Tuyên Tử Nguyệt sửng sốt, nháy nháy mắt, đột nhiên thử thăm dò thấp giọng nói:
- Để làm gì? Chẳng lẽ nhìn tôi thật sự rất già sao?
Giang Nguyên sờ sờ cằm, đột nhiên nở nụ cười, nói:
- Nếu cô lớn tuổi hơn tôi, cô có thể tự xưng là chị, nếu cô nhỏ tuổi hơn tôi… hắc hắc… cô phải gọi tôi là anh xưng em…