- Hừ… Thằng ranh này, mày rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt hả…
Thấy Giang Nguyên vẫn bất động, Tôn Dương cũng lập tức lật mặt. Trong mắt gã, tên thầy thuốc yếu ớt này chỉ cần dọa vài cái là thành thật ngay, ai ngờ lại cứng đầu thế, xem ra không cho hắn nếm mùi một chút thì hắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
- Nào… Đưa thằng ranh này về cho tao!
Tôn Dương lạnh lùng cười, vẫy tay nói với mấy người ở phía sau, gã không tin thằng ranh này còn dám phản kháng.
Có điều đúng là gã nghĩ nhầm rồi, Giang Nguyên đã từng loại bỏ vô số kẻ, chẳng lẽ còn sợ mấy tên hiệp cảnh uy hiếp sao?
Nhìn mấy người này đi lên, chuẩn bị ra tay, Giang Nguyên ánh mắt phát lạnh, lạnh giọng nói:
- Cút đi cho tôi!
- Lên… Bắt nó cho tao!
Thấy Giang Nguyên không sợ mà còn có dáng vẻ này, tên Tôn Dương hừ lạnh một tiếng, lại vung tay lên, chỉ cần đưa thằng ranh này đến chỗ của gã thì nó không làm được gì rồi, đến lúc đó… hắc hắc…
Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Dương thầm đắc ý, chỉ cần gã làm ổn thỏa chuyện này thì chuyện gã trở thành cảnh sát thật sự là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Nhìn mấy người người nào người nấy cười âm hiểm, Giang Nguyên cười lạnh một tiếng, cũng không hạ thủ lưu tình nữa. Nếu những tên này đã dám chạy đến nhà hắn thì không cho chút bài học là không được.
Hắn lập tức một cước đá bay người trước mặt, khi xoay người quyền cước cùng vung, chỉ trong mấy giây đã đánh ngã mấy tên vây quanh, sau đó liền nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn vang khắp mặt đất.
- Mày… mày dám phản kháng…
Tôn Dương ở đối diện trợn mắt há hốc mồm nhìn những gì xảy ra trước mắt, không khỏi choáng váng, một lúc sau mới nhìn Giang Nguyên hoảng sợ la hét.
Nhìn dáng vẻ này của Tôn Dương, Giang Nguyên không khỏi cười lạnh, thật sự nghĩ mình giỏi lắm à…
Còn ông Giang ở phía sau Giang Nguyên vẫn không nói gì nhưng rất căng thẳng, lúc này thấy động tác của Giang Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Hả… Giang Nguyên, tên vô lại này, anh không để lại một tên cho tôi chơi…
Khi Tôn Dương đang sợ đến mức vẻ mặt thất sắc thì Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh nhìn Giang Nguyên dứt khoát nhanh gọn xử lý mấy người này, cô nàng đứng một bên dậm chân, oán trách nói.
Thấy dáng vẻ buồn bực của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cười rồi nhìn về phía Tôn Dương tỏ ý nói:
- Chẳng phải còn một tên sao?
- Tên này? Chắc chẳng chịu được vài cái đâu!
Tuyên Tử Nguyệt nhìn Tôn Dương người gầy đét, khẽ nhíu mày, bất mãn nói.
Giang Nguyên nhún vai, sau đó cười nói:
- Tùy cô… Dù sao thì cũng không được để gã chạy mất, cô không đi thì tôi đi đấy!
Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt cũng đành dậm chân, sau đó bất đắc dĩ nói:
- Bỏ đi bỏ đi… Có một người cũng được…
Nghe thấy lời hai người nói, Tôn Dương bỗng cảm thấy không ổn, đôi nam nữ trước mặt này lại không hề coi gã ra gì, hơn nữa hình như còn định giữ bọn gã lại.
Tôn Dương trong chớp mắt liền xoay người định chạy, mấy người dưới tay gã đã thất thủ, cũng phải có một người quay về báo tin, nếu không báo tin về thì ngược lại sẽ phiền phức rồi.
- Gã định chạy kìa!
Thấy tên họ Tôn này cũng không ngốc, Giang Nguyên cười với Tuyên Tử Nguyệt, chu miệng nói.
- Hừ… Ở trong tay tôi còn muốn chạy sao? Không có cửa đâu…
Tuyên Tử Nguyệt khẽ cười một tiếng, xoay người chạy đuổi theo Tôn Dương.
Nhìn Tuyên Tử Nguyệt đuổi theo Tôn Dương ra khỏi cửa, Giang Nguyên cười cười, biết tên này chắc chắn không thoát được.
- Giang Nguyên… rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lúc này ông cụ Giang ở phía sau sớm đã bị thân thủ của Giang Nguyên làm chấn động. Ông không ngờ cháu mình lại lợi hại như vậy, hơn nữa chiêu nào cũng đều là chế địch, một chiêu là có hiệu quả. Có điều tình hình trước mắt vẫn khiến ông Giang có chút lo lắng, nhìn Giang Nguyên kinh ngạc hỏi.
Thấy ông cụ lo lắng, Giang Nguyên vội cười nói:
- Ông nội, không sao đâu ạ… Mấy tên không có mắt có ý xấu, con về sẽ giao chúng cho người bạn ở đồn cảnh sát Vân Giang là không sao ạ!