So với tâm trạng sung sướng của Giang Nguyên sau khi nhận được phần thưởng, những người khác thì cũng không phải là rất tốt. Giống như Giang Nguyên đã sở liệu, tại một phòng hội nghị, tổ bảy người đang tiến hành họp kín.
Cả bảy người, ngoại trừ một thư ký phụ trách ghi chép nội dung cuộc họp thì không còn ai khác. Không khí trong phòng vô cùng căng thẳng, giống như được bao phủ bởi một đám mây đen.
- Điều tra tình huống thế nào rồi?
Dương lão đưa tay gạt tàn thuốc, sau đó quay sang hỏi một người ngồi chính giữa phía cuối cùng.
- Kết quả điều tra của bên kia không có gì đặc biệt. Hơn nữa đối phương cũng chỉ có một người.
Sắc mặt người này âm trầm. Ông thân là người lãnh đạo cao nhất trong tổ bảy người, hơn nữa quân đội cũng do ông trực tiếp nắm trong tay, nhưng tình huống hiện tại làm cho ông kinh sợ lẫn căm tức.
- Không điều tra ra người đó là ai sao?
Dương lão bài danh thứ ba trong tổ bảy người, nhưng cũng không nhúng tay vào chuyện quân đội. Vì thế cũng không rõ ràng lắm. Mặc dù ông cảm thấy tức giận về việc chủ quản của một quân khu bị ám sát, nhưng không thể nhúng tay, chỉ có thể hỏi han mà thôi.
- Tình huống rất cổ quái.
Người đàn ông phía chính giữa nhăn mặt nói, dường như đã nghĩ đến một người nào đó:
- Đối phương chỉ có một người, hơn nữa căn cứ vào binh lính đuổi theo lúc đó tường thuật lại, thực lực của đối phương rất mạnh.
Nói đến đây, ánh mắt lão nhân hiện lên một sự khác thường:
- Căn cứ vào báo cáo, phía Tây Bắc lúc đó có Ngô tiên sinh, người đã ở Tây Bắc một thời gian dài cũng có mặt.
- Nghe nói vị Ngô tiên sinh này võ công siêu quần, hơn mười binh lính đặc chủng cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Nói đến đây, sáu người còn lại đều kinh ngạc, sau đó nhìn nhau. Bọn họ dường như cũng đã nghĩ đến điều gì.
Dương lão cau mày nhìn lão nhân ngồi chính giữa:
- Ngô tiên sinh không phải là huấn luyện viên được phái đến chứ?
Dương lão vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía lão nhân chính giữa. Mặc dù trong lòng mọi người đã có câu trả lời, nhưng vẫn muốn xác định tin tức. Nếu không phải là huấn luyện viên được gửi đến, vậy thì vấn đề bên trong sẽ rất lớn.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, lão nhân cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thấy lão nhân lắc đầu, ánh mắt mọi người đều ngưng trọng. Quả nhiên…
Đại quân khu không phải không có cao thủ như vậy tồn tại, đều do thành viên của ủy ban quân sự ủy thác phái đến từng quân khu để làm nhiệm vụ huấn luyện.
Thời gian huấn luyện không vượt quá sáu tháng, nhưng vừa rồi lão nhân kia nói rất rõ ràng, Ngô tiên sinh đã ở đó một thời gian rất dài. Vấn đề chính là nằm ở chỗ đó.
Dương lão cau mày. Sau sự kiện bị trúng độc, tính tình của ông càng thêm nóng nảy hai phần, không còn nhu hòa như trước:
- Ở Tây Bắc rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Trương Minh Bác ăn gan báo sao? Hay là muốn làm chuyện gì khác? Xem ra, chỉ sợ chuyện lần này là có nguyên nhân.
Dương lão vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều biến đổi. Kỳ thật mọi người cũng đã nghĩ đến, nhưng không ai nói ra mà thôi. Dù sao quân đội cũng là do một tay lão nhân quản lý, những người còn lại không nhúng tay vào. Cho dù có vấn đề, cũng không trực tiếp nói thẳng ra như vậy.
Nhưng mọi người cũng hiểu được thái độ của Dương lão. Dù sao chuyện Dương lão bị hạ độc đến nay vẫn còn chưa có kết luận cuối cùng.
Tuy nói đã tìm ra được người chủ sự, nhưng về việc phát ra loại độc này thì hiện tại còn chưa điều tra được.
Cho nên, tất cả mọi người đều hiểu thái độ của Dương lão. Chuyện này còn chưa xong, quân đội đã xảy ra vấn đề, tâm lý người nào cũng khó chịu.
Lão nhân ngồi chính giữa âm trầm gật đầu:
- Quả thật có chuyện, hơn nữa vấn đề còn rất lớn. Tổ điều tra phái xuống báo cáo lại, Ngô tiên sinh đó đã đuổi theo kẻ ám sát, hơn nữa còn mang theo ba đệ tử, nhưng đã bị đối phương giết mất hai, cuối cùng vẫn không bắt được hung thủ.
- Ngày hôm sau, Ngô tiên sinh cũng biến mất luôn. Từ đó về sau không còn thấy nữa.
Nghe đến đó, mọi người nhìn nhau. Bây giờ tình huống rất rõ ràng, Trương Minh Bác nhất định là có chuyện. Nếu không, tại sao lại xuất hiện tình huống như thế chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người liền kinh hãi. Quân khu Tây Bắc đứng thứ ba trong tất cả các quân khu lớn. Nếu một khi Tây Bắc xảy ra chuyện, có thể cũng không cách nào thu dọn cho sạch. Nhưng cũng may, lúc này chỉ có một số tin tức bại lộ ra ngoài, tin rằng quân đội đã tiến hành điều phối và khống chế khẩn cấp đối với quân khu Tây Bắc.
- Bị giết cùng với Trương Minh Bác còn có một người. Tất cả mọi người cũng đã xem qua tư liệu về tình huống. Tổ điều tra vẫn đang tiến hành điều tra việc này. Về kết quả cuối cùng, tôi tin rằng trong mấy ngày kế tiếp sẽ có được một báo cáo chính thức.
Dương lão chậm rãi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng:
- Về phần quân khu Tây Bắc, trước mắt nên xử trí tình huống như thế nào?
- Trước mắt quân khu Tây Bắc sẽ do thành viên ủy ban quân sự phái đến là Tưởng Long Quân tọa trấn. Tôi tin rằng sẽ không có vấn đề gì xảy ra.
Lão nhân trầm giọng nói.
Nghe lão nhân nói như vậy, tất cả đều thoáng yên tâm được một chút. Mọi người cũng biết rõ về Tưởng Long Quân, là lãnh đạo năm đó của quân khu Tây Bắc, uy vọng thậm chí còn cao hơn Trương Minh Bác. Trương Minh Bác tiếp nhận chức quân đoàn trưởng quân khu là sau khi Tưởng Long Quân lên chức. Có ông ta đến tọa trấn, mọi người cũng yên tâm hơn.
Thấy mọi người đã yên tâm, lão nhân liền chuyển đề tài:
- Trước mắt chỉ có một mấu chốt duy nhất, người ám sát đó là ai.
Nói đến đây, ánh mắt của lão nhân khẽ nhúc nhích:
- Căn cứ vào tin tức mà tôi mới nhận được, hung thủ dùng ngân châm. Chỉ một cây ngân châm đã có thể khiến cho một binh lính đặc chủng toàn thân cứng ngắc, không thể nhúc nhích, cũng không cách nào nói chuyện. Nhưng chỉ cần rút ngân châm ra là có thể khôi phục lại bình thường.
- Ngân châm?
Thành viên tổ bảy người đều sửng sốt.
Lão nhân lại tiếp tục nói:
- Hơn nữa, căn cứ vào kiểm nghiệm, hai người Trương Minh Bác toàn thân trên dưới cũng không có bất kỳ vết thương nào khác. Chỉ có vết ngân châm thật nhỏ đâm vào cổ mà thôi. Nguyên nhân gây tử vong chính là tim ngừng đập đột ngột.
Dưới ánh mắt ngưng trọng của mọi người, lão nhân lên tiếng:
- Nói cách khác, hai người này chết dưới một cây ngân châm.
Nghe đến đó, các thành viên tổ bảy người đều kinh ngạc. Người nào có thể sử dụng ngân châm đạt đến hiệu quả như thế? Quả thật rất đáng sợ.
Sắc mặt Dương lão bên cạnh không khỏi động đậy, dường như nhớ đến điều gì đó.
Ánh mắt lơ đãng buông xuống, trong đầu nhanh chóng nhớ lại. Càng nhớ lại càng hồi hộp.
Giang Nguyên….Giang Nguyên không phải am hiểu ngân châm nhất sao?
Hơn nữa, mấy ngày trước không phải hắn vội vã rời khỏi Bắc Kinh sao?
Tuy nói là quay về Thiên Y Viện, nhưng cụ thể có trở về hay không thì còn chưa biết.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương lão càng kinh hãi. Nếu tính toán lại, thật sự là rất trùng hợp. Chẳng lẽ Giang Nguyên có liên quan đến việc này?
Mặc dù có chút không dám tin, nhưng Dương lão cũng không thể loại trừ khả năng này. Sau khi trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng đảo mắt nhìn tất cả mọi người, thấy ai cũng không chú ý đến sự khác thường của mình, lúc này mới hắng giọng một tiếng, nói:
- Mặc kệ tình huống thế nào, chuyện này nhất định phải tra rõ. Quân đội không thể bị dao động căn cơ, nhất định phải bóp chết những mầm họa đang manh nha nhú đầu ra.
- Đúng, việc này nhất định phải điều tra cho rõ. Mặc kệ đám chủ quản khác của Tây Bắc có tham dự vào hay không, trong sự việc này cũng không thể trốn tránh được trách nhiệm.
Nghe những người còn lại đem lực chú ý tập trung vào các thành viên ở Tây Bắc, Dương lão mới nhẹ nhàng thở ra. Mặc kệ thế nào, ông không muốn việc này liên quan đến Giang Nguyên.