Giang Nguyên cười lạnh:
- Không, Bạch sư huynh lầm rồi. Đây chính là Tiêu khát Thể thượng tiêu (phế). Triệu sư phụ chỉ cần uống ba thang thuốc mà tôi kê, tất sẽ hữu hiệu.
Lúc này, Bạch Kỳ Bân hiển nhiên là không nhận thua. Đây là vấn đề liên quan đến mặt mũi của hai thầy trò, liền bình tĩnh nói:
- Không thể nào. Nếu Triệu sư phụ dùng Thiên Ma Câu Đằng Ẩm, chừng ba thang là sẽ thấy hiệu quả. Đơn thuốc của cậu ngược lại sẽ khiến cho bệnh tình của bệnh nhân tăng thêm.
Thấy hai người cứ kiên trì, sắc mặt Trương lão vô cùng khó coi, đột nhiên bước đến bên cạnh bàn khám bệnh, cầm bút viết lên tờ giấy, sau đó cầm đơn thuốc đưa cho Triệu sư phụ:
- Lão Triệu, trở về uống ba thang thuốc này, bao khỏi.
Sắc mặt Giang Nguyên trầm xuống. Hắn chưa từng thấy người nào lại không biếu xấu hổ như vậy, lập tức hừ nhẹ, nói:
- Trương y sư, khoan đã, nếu người cứ kiên trì là Can dương thượng cang, vậy chúng ta hãy nghiệm chứng một chút.
- Nghiệm chứng như thế nào? Tôi bảo anh ta về uống ba thang là sẽ khỏi. Tôi cần chi phải tranh cãi với đứa nít ranh như cậu.
Trương lão lạnh lùng nói.
Giang Nguyên mỉm cười đáp:
- Cháu và ngài đều biết, Tiêu khát cũng giống như Tiểu đường của Tây y. Vậy chúng ta hãy đo đường huyết đi. Nếu đường huyết cao, đó là Tiêu khát. Nếu đường huyết bình thường, vậy thì là Can dương thượng cang như ngài đã nói. Lão y sư ngài cần gì phải bắt bệnh nhân mạo hiểm như vậy chứ?
Giang Nguyên nói xong, sắc mặt hai thầy trò Trương lão đều biến đổi. Còn ánh mắt của Ngô lão và Vương lão đều sáng lên. Đúng vậy, tại sao mọi người lại không nghĩ ra Tiêu khát chính là tiểu đường. Tuy nói không phải trăm phần trăm, nhưng cũng là chín phần chuẩn xác. Nghiệm chứng này là phương pháp tốt nhất.
Đương nhiên, hai người không nói ra những lời này. Dù sao, mặc kệ thắng hay thua, cũng dễ đắc tội với người. Vì thế nên để cho bọn họ tự quyết định. Nhưng nhìn thần sắc của Giang Nguyên, lại chủ động nói ra, tất nhiên tin tưởng mười phần. Còn Trương Nguyệt Chánh thì sợ là….
Hai vị đồ đệ đi theo hai lão sư, lúc này nhìn Giang Nguyên vô cùng bội phục. Tuy nói hai người cũng là nhân vật khá có tiếng, nhưng so với Giang Nguyên chỉ mới đi theo Hồ lão được một tháng, lại một mình tranh cãi với thầy trò Trương lão y sư không một chút đuối lý, lại còn chiếm thế thượng phong, thật sự khiến hai người phải bội phục.
Sắc mặt hai thầy trò Trương lão phát lạnh, cũng giống như hai vị lão y sư kia đoán, hai thầy trò Trương lão quả thật lo lắng trong lòng, thật không nghĩ đến đây có thể là triệu chứng của Tiêu khát.
Vừa rồi nói Can dương thượng cang cũng có biểu hiện như vậy cũng chỉ là ngạnh kháng. Hai người rất rõ, tỷ lệ chứng bệnh là Can dương thượng cang thấp hơn Tiêu khát của Giang Nguyên rất nhiều.
Nhưng lúc này, hai người đã cưỡi lên lưng hổ, khó mà leo xuống. Hồ lão từ nãy đến giờ không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai người. Hai người biết được, bọn họ đã quậy tưng lên như vậy, một khi không phân ra thắng thua, vị lão đồng chí này tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Trương lão nhìn Ngô lão và Vương lão đi cùng, thấy hai người cúi đầu cụp mắt, liền biết được hai lão hồ ly này quyết định không nhúng tay vào, cũng không nghĩ đến việc nhờ hai người giảng hòa nữa.
Dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, Trương lão biết nếu không thông qua biện pháp kiểm chứng đường huyết mà Giang Nguyên nói, không xác định được hai thắng ai thua, việc này sẽ không chấm dứt được. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nếu còn không đồng ý, ngược lại sẽ bị người khác nhạo báng.
Thấy Bạch Kỳ Bân nhìn mình, chờ mình quyết định, Trương lão không biết làm gì hơn là cắn răng, nói:
- Cũng được, sợ chi một đứa nít ranh như cậu. Mau đem dụng cụ đo đường huyết đến đây.
Trương Nhạc rất nhanh ra ngoài phòng khám, lấy dụng cụ đo đường huyết đã được sát trùng đến.
Thấy sau khi đo đường huyết xong là có thể xác định được bệnh tình của mình, Triệu sư phụ cũng mừng ra mặt.
Nhưng Trương Nhạc lại rất cẩn thận. Tuy nói y rất ghét Giang Nguyên, nhưng vì sự việc liên quan đến mặt mũi của sư phụ và phòng khám, tất nhiên là kiên định đứng về phía Giang Nguyên, cẩn thận hỏi qua Triệu sư phụ sáng nay đã ăn cái gì, ăn vào lúc nào. Những yếu tố này đều ảnh hưởng đến đường huyết, nhất định phải cẩn thận. Nếu không, hai thầy trò Trương lão lại cố tình tìm lý do nữa.
Sau khi biết được Triệu sư phụ chỉ ăn hai cái bánh bao vào lúc 7h sáng, Trương Nhạc nhìn đồng hồ, thấy hơn 10h, cũng không ảnh hưởng lắm, liền bắt đầu rút một giọt máu nhỏ vào dụng cụ thử đường huyết.
Bạch Kỳ Bân cũng đến sát bên cạnh, sợ Trương Nhạc giở trò quỷ.
Còn Trương lão, ngoài mặt thì tỏ ra tự tin, nhưng Hồ lão nhìn nắm tay thật chặt của Trương lão, liền biết được lão gia hỏa này đang khẩn trương còn hơn cả ông, lập tức cười lạnh, chờ kết quả xuất hiện.
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào dụng cụ thử đường huyết, chờ kết quả xuất hiện, xem là bác sĩ Tiểu Giang hay là Trương lão y sư thắng.
Sắc mặt Bạch Kỳ Bân đột nhiên trầm xuống, còn Trương Nhạc thì ngẩng đầu, hưng phấn nói:
- Chỉ số đường huyết: 198mg/dl, là Tiêu khát.
- 198mg?