Một tiên sinh ngoại viện thấp giọng nói.
Những người bên cạnh nghe xong đều ngạc nhiên. Lý Minh vội vàng hỏi:
- Lỗ tiên sinh, rốt cuộc là thật hay giả vậy?
- Đương nhiên là thật. Tôi đã xem qua tài liệu ghi lại, trong các bộ lạc phù thủy, để giải quyết tranh chấp, bọn họ thường sử dụng phương thức này. Bên nào thắng sẽ tránh được chiến tranh bùng nổ. Tình huống giết địch ba ngàn tự tổn tám trăm sẽ không xuất hiện.
- Hơn nữa, nghe nói người nào mắng thắng, Tổ linh sẽ càng thích. Vạn nhất đối thủ không phục, uy lực thi thuật bùng nổ sẽ càng mạnh.
Sắc mặt Lỗ tiên sinh quái lạ nói:
- Cho nên, tất cả các bộ lạc phù thủy đều thích làm như vậy.
- Đúng là có ghi chép như thế.
Mọi người gật đầu. Khó trách Giang Nguyên vừa lên tiếng, mặc cho hai bên tranh cãi như thế nào, người của bên kia cũng không chen miệng vào. Thì ra là có chuyện như vậy.
Mọi người nghĩ như thế, gương mặt liền hiện lên sự hưng phấn, nắm chặt nắm tay cổ vũ cho Giang Nguyên. Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta. Nếu không cần động đến nắm đấm để giải quyết, vậy thì tốt quá rồi. Chẳng qua mọi người không biết tại sao Trưởng phòng Giang lại biết tiếng thổ ngữ, hơn nữa còn biết đến quy củ này?
- Phù phù, chết khát mất.
Đang mắng, Giang Nguyên đột nhiên ngưng lại, thở hổn hển, sau đó cười hắc hắc nói.
- Cho tôi chai nước thấm giọng với. Hôm nay, như thế nào cũng phải đánh ngã lão già này.
- Vâng, vâng.
Trong lều vải cách đó không xa lập tức có cao thủ gật đầu đáp lời, như một làn khói cầm chai nước đến cho Giang Nguyên, hưng phấn nói:
- Trưởng phòng, cậu uống nhanh lên, cố gắng đánh ngã lão già này, không thể yếu đi khí thế.
Nhận lấy chai nước, Giang Nguyên uống mấy hớp, sau đó như thần khí sống dậy, tiếp tục mắng chửi.
Đáng thương cho lão già quê mùa, ban đầu còn chiếm thế thượng phong, về sau Giang Nguyên nói càng lúc càng lưu loát, liền gặp khó khăn trong việc đánh tay đôi với Giang Nguyên. Dần dần bắt đầu khô miệng khô lưỡi. Bên kia Giang Nguyên có nước thấm giọng, càng mắng càng có tinh thần.
Đám tiểu thổ dân đi theo, sắc mặt tên nào vốn đã đen bây giờ lại càng đen hơn. Bọn họ làm sao biết đến nơi này sẽ diễn ra mắng chiến. Vốn chỉ cho rằng đến đây để dạy cho đám lưu manh ngoại bang một bài học, căn bản không chuẩn bị nước trước. Mắt thấy Pháp sư đại nhân sắp rơi vào thế hạ phong, người nào cũng thất khiếu bốc khói.
- Bla...bla...bla...khụ khụ..khẹc khẹc....
Đại pháp sư miệng đắng lưỡi khô, thanh âm quát mắng càng lúc càng khàn. Rốt cuộc không chịu nổi nữa, rít lên trong cổ họng vài cái, sau đó nói không ra hơi.
- Đại pháp sư, đại pháp sư.
Một tiểu thổ dân bên cạnh vội vàng tiến lên vỗ ngực chà lưng cho lão quê mùa, lúc này lão già mới thở hổn hển tỉnh lại.
Nhìn biểu hiện của Đại pháp sư, Giang Nguyên nhún vai, quay sang nói với Lý Minh:
- Lý Minh, lão già này không phải giả mạo chứ? Như vầy mà cũng là đại pháp sư? Có phải là bộ lạc phù thủy không? Chưa nói được bao lâu, hơi đã không còn để nói nữa.
- Hẳn không phải giả mạo.
Lý Minh sờ mũi, nhìn đám người đang luống cuống tay chân bên kia, cảm thấy lòng tin cũng không nhiều lắm, nhưng vẫn nói:
- Không phải bộ lạc phù thủy nào cũng biết được thân phận của chúng ta. Mà người bình thường cũng không biết đến sự tồn tại của bộ lạc phù thủy.
- Được rồi. Xem ra ông ta không phải đồ giả, nhưng anh nhìn bộ dạng đó đi, có giống Đại pháp sư không? Nếu thành viên hội Viện ủy chúng ta có bộ dạng này, liệu anh còn tin tưởng không?
Trong lúc Giang Nguyên đang hoài nghi, hai vị tiên sinh ngoại viện nhìn vị Đại pháp sư đang thở dốc bên kia, trong lòng âm thầm gật đầu, đột nhiên đồng cảm với trưởng phòng Giang.