Nắm đấm của hắn vẫn sắc bén như cũ, cước pháp vẫn thuần thục. Thậm chí Giang Nguyên còn cảm thấy trạng thái của mình hôm nay thật tốt. Bị đối phương cưỡng chế lâu như vậy mà không đổ mồ hôi. Nhưng thực lực chênh lệch vẫn là chênh lệch.
Đối phương chỉ dùng một tay để chiến đấu, vẫn có thể đánh cho hắn mặt mũi bầm dập.
Nếu hắn phản ứng không nhanh, kinh nghiệm chiến đấu đủ phong phú, kết quả sớm không phải là mặt mũi bầm dập không đâu.
Đứng dậy, mặt Giang Nguyên đã sớm bầm tím, ngay cả mũi cũng bị chảy máu.
Không nhờ hắn một tay chống giữ, sợ rằng cổ tay đã bị bẻ gẫy.
Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, nhìn Tiền Lập Nguyên phía đối diện. Đánh một hồi rồi, hô hấp của Tiền Lập Nguyên cũng có chút rối loạn.
Giang Nguyên nheo mắt, quát thầm một tiếng, sau đó vọt đến trước mặt Tiền Lập Nguyên.
Tuyên Tử Nguyệt đang nằm trong phòng khám bệnh, nhờ tác dụng của thuốc, gương mặt cũng đã có chút huyết sắc, nhưng vẻ khẩn trương lại càng lúc càng nhiều.
Cô nằm trên giường, xuyên qua cánh cửa vẫn có thể nhìn thấy hai người đánh nhau. Trước kia cô cũng có chú ý đến Giang Nguyên, biết hắn luyện ngoại công không tệ. Nhưng làm sao có thể sánh bằng Tiền Lập Nguyên?
Lúc này, cho dù Tiền Lập Nguyên bị thương không nhẹ, nhưng muốn thu thập Giang Nguyên cũng không phải là việc khó.
Nghe được tiếng đánh nhau, đồng thời nghe được tiếng rên, Tuyên Tử Nguyệt càng lúc càng lo lắng.
Tuy nói Giang Nguyên có thể kiên trì lâu như vậy đủ làm cho cô phải kinh ngạc, nhưng nghe được tiếng kêu thảm thiết kia, tâm Tuyên Tử Nguyệt lại chùng xuống.
Cô hoàn toàn không lo lắng cho sinh tử của mình. Điều cô lo lắng nhất chính là cô đến đây tìm thuốc, nhưng thật không ngờ lại liên lụy đến Giang Nguyên.
Nhìn mặt mũi đối phương bầm dập, lại bị thổ huyết, một lần nữa vọt về phía mình, Tiền Lập Nguyên đã có chút uể oải liền hiện lên sự hưng phấn và tàn nhẫn. Y thật không ngờ một con kiến hôi chỉ tu luyện chút ngoại công lại có thể kiên trì đến như vậy.
Mặc dù mạng của hắn giống như mạng của một con gián, rất chán ghét, nhưng lúc này có thể đánh đối phương thê thảm, y cảm nhận được một tia hưng phấn. Y rất hưởng thụ cảm giác ngược đãi đối phương, sau đó nắm giữ sinh tử đối phương trong tay.
Hơn nữa, y cũng muốn làm cho Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy tên kia bị y hành hạ sống không bằng chết.
- Công kích. Chỉ có công kích mới có hy vọng chiến thắng.
Trong đầu hồi tưởng lại lời Đại đội trưởng hay nói mỗi khi huấn luyện hắn. Mặc dù năng lực cận chiến của Giang Nguyên không tốt, nhưng Giang Nguyên chưa từng nghĩ đến có ngày mình bị đánh đến thê thảm như vậy.
Nhưng Giang Nguyên vẫn nắm chặt nắm tay, huy quyền đánh về phía Tiền Lập Nguyên. Bây giờ đối phương cũng đã mệt mỏi, chỉ cần có thể kiên trì thì chung quy vẫn còn cơ hội.
Cũng chẳng có điều gì bất ngờ xảy ra, Giang Nguyên sau khi đánh ra hai quyền lại bị Tiền Lập Nguyên đánh một cái vào ngực, sau đó bay ngược ra ngoài.
Hung hăng đập vào tường một cái, sau đó phun ra một ngụm máu vào Giang Nguyên, ngã phịch xuống đất, cố sức lắm mới bò lên được.
Khụ khụ. Cảm giác đau nhức ở bụng và ngưa ngứa ở cổ truyền đến, ho khan một tiếng liền phun ra một ngụm máu, Giang Nguyên đau đớn ôm lấy ngực. Nhìn máu tươi dưới đất, hắn biết mình đã bị thương nặng.
- Giang Nguyên, anh đi đi.
Tuyên Tử Nguyệt dùng sức chuyển động cơ thể, nhìn Giang Nguyên đang cố gắng đứng thẳng người, còn có từng tiếng ho khan ra máu, rốt cuộc nhịn không được mà kêu lên.
Chỉ là tiếng kêu quá yếu, mới kêu được hai tiếng, liền thở hồng hộc. Ánh mắt bắt đầu nhạt nhòa.
Để cho một người chỉ mới vừa quen biết vì cô mà trả giá cả tính mạng, điều này khiến cô không thể nào tiếp nhận được. Nhưng bây giờ, Tuyên Tử Nguyệt ngay cả khí lực di chuyển cũng không nổi, căn bản không có cách nào trợ giúp cho người bạn này của mình.
- Haha, Tuyên Tử Nguyệt, cô khóc sao?
Tiền Lập Nguyên cúi đầu khẽ cười, che miệng ho khan hai tiếng, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Nghĩ không ra Tuyên Tử Nguyệt cô lại có ngày sẽ khóc. Cô không phải là đứa con gái đắc ý nhất của nhà họ Tuyên sao? Còn được xưng là một nữ thắng mười nam, vậy mà cô cũng biết khóc. Haha, lần này đến thật có giá trị.
Mặc dù Tiền Lập Nguyên đã đè thấp âm thanh, nhưng tiếng cười đắc ý, người nào cũng nghe ra được.