Ngồi trong phòng họp, nhìn hình ảnh từ doanh trại Châu Phi truyền đến qua màn hình, sắc mặt người nào cũng ngưng trọng. Bộ lạc phù thủy nổi tiếng không gây chuyện. Cho đến bây giờ cũng chưa từng bước ra khỏi Châu Phi một bước. Hơn nữa, ở Châu Phi, chỉ cần anh khiêm tốn, đám phù thủy cư ngụ ở núi lớn hay thảo nguyên này sẽ không đến tìm anh để gây phiền phức.
Nhưng bộ lạc phù thủy cũng nổi tiếng là thích làm khó. Chuyện không liên quan thì không sao, nhưng một khi liên quan đến, phiền toái sẽ rất lớn, mà cũng khó nói chuyện với đám người ngang ngược này.
- Giang Nguyên rốt cuộc muốn làm cái gì vậy? Tự dưng lại đi trêu chọc đám phù thủy đó làm gì?
Đối với những chuyện liên quan đến Giang Nguyên, Chu Thế Dương tuyệt đối là người đầu tiên nhảy ra tát nước dơ vào người Giang Nguyên. Lúc này tất nhiên là không ngoại lệ. Trong lúc Hội Viện ủy vẫn còn đang tiến hành thảo luận với Tuyệt Y Đường, còn chưa chính thức định luận, bây giờ có cơ hội dội cho cha con Giang gia một bát nước dơ, ảnh hưởng đến kết quả xử lý và ứng đối giữa Thiên Y Viện và Tuyệt Y Đường, Chu Thế Dương dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua.
Dứt lời, Chu Thế Dương đột nhiên vỗ bàn, tức giận nói:
- Đây chính là phản nghịch. Hắn nhất định là cố ý, để chúng ta không cách nào mang Tế Thế Đỉnh về. Nhất định là như vậy.
- Thiên y sư Chu Thế Dương, xin tự trọng. Trong lúc còn chưa định luận, xin đừng tùy tiện nghi ngờ và bêu xấu thành viên cao cấp của Thiên Y Viện ta.
La lão đã quen với động tác của Chu Thế Dương, chẳng qua chỉ đẩy cặp mắt kính lên, khinh thường ném ra một câu. Dù sao ông tuyệt đối tin tưởng đệ tử mình. Mấy lần trước, bất kể Chu Thế Dương đơm đặt như thế nào, cuối cùng sự thật đều chứng minh biểu hiện của Chu Thế Dương chẳng khác nào tôm tép nhãi nhép.
Dĩ nhiên, khi cần xuất thủ, La Thiên Minh tất nhiên sẽ xuất thủ, đặc biệt đang trong thời khắc mấu chốt, không thể để Chu Thế Dương biến trắng thành đen. Nếu không, Giang Nguyên sẽ gặp phiền phức rất lớn.
- La Thiên Minh, ông có ý gì? Đừng tưởng rằng hắn là đệ tử của ông thì ông khắp nơi bảo che, bảo vệ cho hắn. Bây giờ cha của hắn là phản nghịch của viện, chẳng lẽ ông còn thân với hắn hơn cha của hắn sao?
Thấy La Thiên Minh không tranh luận với mình như mọi khi, chỉ khinh thường giễu cợt, Chu Thế Dương giống như bị đạp đuôi, mặt đỏ bừng tức giận kêu lên.
Mắt thấy hai người sắp cãi vả, Từ Khải Liễu đang nhìn màn hình, rốt cuộc không nhịn được tức giận quát lên:
- Được rồi, gọi các người đến đây để họp chứ không phải để gây gổ. Bây giờ không phải là thời điểm để tranh luận.
- Hừ.
Bị Từ Khải Liễu quát cho một câu, lúc này Chu Thế Dương mới trừng La y sư một cái, hừ một tiếng rồi ngồi xuống, không nói gì nữa.
Các thành viên dần dần bị hình ảnh trên màn hình thu hút sự chú ý. Nhìn đám phù thủy đầu đội các loại lông chim, sắc mặt người nào cũng nghiêm túc lại.
Thiết bị truyền tin tương đối hoàn hảo. Thông qua hai ba máy thu hình xung quanh doanh khu cùng với dụng cụ thu âm tầm xa, đã đem tình huống giằng co giữa Giang Nguyên, cao thủ ngoại viện và đám phù thủy truyền lại rõ ràng.
- Cái gì là thần thú chi linh? Cái gì là Cửu Vĩ Hồ? Là cùng một thứ sao? Tại sao lại có liên quan đến Giang Nguyên?
Nhìn hình ảnh và bên kia truyền đến, Liêu Long Căn cau mày, nhìn mọi người hỏi:
- Đây rốt cuộc là cái gì? Có ai biết vì sao Giang Nguyên vì cái này mà phát sinh với bộ lạc phù thủy hay không?
Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó nhìn La Thiên Minh.
Lúc này, vẻ mặt của La lão cũng tràn đầy nghi hoặc và khẩn trương, thấy mọi người nhìn mình, liền vội vàng lắc đầu:
- Đừng nhìn tôi, tôi không biết chuyện này đâu.
Thấy La lão trả lời như vậy, mọi người lại chuyển tầm mắt đến màn ảnh, cũng biết La Thiên Minh sẽ không nói dối trong chuyện này. Chỉ là trong lòng mọi người tràn đầy kinh nghi, không biết rốt cuộc đây là thứ gì, lại khiến cho thầy tế tổ linh và mười mấy Đại pháp sư của bộ lạc phù thủy phải ra mặt. Hơn phân nửa cao tầng của bộ lạc phù thủy đều ở nơi này.
Nhìn Giang Nguyên chính diện đối kháng với các đại lão của bộ lạc phù thủy không chút yếu thế, mặc dù các thành viên hội Viện ủy cách xa vạn dặm, nhưng trong lòng cũng thầm đổ mồ hôi. Người của bộ lạc phù thủy đều có thực lực Thiên giai. Giang Nguyên dẫn theo hai cao thủ Thiên giai và mười mấy cao thủ Địa giai, lại dám không chút thua kém đám Đại pháp sư thực lực gấp năm sáu lần bọn họ. Nếu đổi lại là người nào khác, chỉ sợ sẽ không được bình tĩnh như vậy, chứ đừng nói chi Giang Nguyên còn rất kiêu ngạo, chính diện chống đỡ, không bị đối phương uy hiếp.
- Giang Nguyên đáng chết. Hắn không sợ chết, chẳng lẽ lại để cho hai tiên sinh ngoại viện và nhiều cao thủ địa giai phụng bồi hắn xuống suối vàng sao?
Chu Thế Dương không nhịn được lại hừ lạnh:
- Hơn nữa, thực lực của bộ lạc phù thủy mạnh như vậy, rõ ràng Cửu Vĩ gì đó sẽ không gánh nổi. Người ta muốn thì cho người ta đi.