Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy tia vui mừng trong mắt Giang Nguyên, cô đột nhiên cảm thấy hôm nay tâm tình của mình thật sự rất tốt. Chàng trai trước mắt này thật sự đặc biệt, tiếp xúc lâu như vậy rồi, đây thật sự là lần đầu tiên mình nhìn thấy tia vui mừng thật sự lộ ra trong mắt hắn.
Rất nhanh, bồi bàn đem đến một chai rượu. Sau khi anh ta cẩn thận dùng khăn bao lại mới đưa đến trước mặt Giang Nguyên, nói:
- Tiên sinh...
Giang Nguyên tiện tay cầm xem thử, sau đó hài lòng gật đầu.
- Cám ơn, tiên sinh!
Bồi bàn cung kính nhận chai rượu Giang Nguyên đưa, sau đó nhẹ nhàng mở ra. Anh ta rót cho Giang Nguyên một chút, sau đó thu lại.
Giang Nguyên cầm ly lên nhìn, nhẹ nhàng đưa sát lên mũi ngửi, sau đó khẽ nhíu mày, hắn lại đưa đến bên mép, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau khi hồi vị trong miệng một chút, liền đặt ly xuống, quay đầu nhìn về phía bồi bàn nói:
- Vị hơi chua... Đổi chai khác đi!
Khuôn mặt bồi bàn hơi cứng đờ, sau đó liền cười gật đầu nói:
- Được, tiên sinh xin mời ngài chờ một chút!
Tuyên Tử Nguyệt nhìn bồi bàn cầm chai rượu đi khẽ cười. Đây thật sự là lần đầu tiên cô thấy có người uống rượu kén chọn như vậy. Ít nhất đám anh em họ của cô, tuy trước nay chỉ chọn rượu ngon để uống, nhưng chỉ cần là rượu ngon họ sẽ uống, trước nay chưa từng có kiểu thử vị không đúng liền trả lại.
Bồi bàn này không nói gì, lúc này bên cạnh có người như đang châm chọc nói một câu:
- Angela trước nay chưa từng bán rượu dở... Miệng của vị này đúng là điêu quá...
Giang Nguyên sửng sốt, nhưng lại mỉm cười, sau đó thuận mắt nhìn sang. Hắn thấy bàn bên trái có một thanh niên mặc vest cách tân khinh thường nhìn mình, hơn nữa đuôi mắt không kìm được đang nhìn Tuyên Tử Nguyệt đối diện.
Giang Nguyên nhìn bộ dạng thanh niên này rồi mỉm cười, không nói gì. Hắn chỉ nhìn Tuyên Tử Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ:
- Ra ngoài đi ăn với cô... Xem ra áp lực lớn thạt đấy!
Tuyên Tử Nguyệt nhìn vẻ bất đắc dĩ của Giang Nguyên đột nhiên nở nụ cười sung sướng. Cô quen Giang Nguyên lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng này của hắn. Đúng là khiến người ta vui vẻ mà.
Tên kia thấy đối phương hoàn toàn không thèm nhìn mình, hơn nữa ngay cả người đẹp cực kỳ hiếm thấy kia cũng làm như không thấy mình thì sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
- Dĩ Kỳ... được rồi, đừng để ý đến họ. Bọn nhà quê ấy mà, làm gì biết uống rượu vang. Chắc là đến nhà hàng Pháp cho biết ấy mà!
Lúc này cô gái đối diện gã mới nũng nịu nói.
Nghe được lời này, Giang Nguyên nhìn về phía nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ ý cười.
Tất nhiên hắn cũng chẳng thèm tranh cãi gì với người ta. Chó cắn người, lẽ nào bạn phải cắn ngược trở lại nó mới chịu được à?
Cho nên, Giang Nguyên rất là bình tĩnh, nhìn Tuyên Tử Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ, khiến cho Tuyên Tử Nguyệt vui đến mức cười toe toét.
Có điều đôi cẩu nam nữ kia thấy Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt không thèm để ý đến mình thì cũng chẳng thể nói thêm gì nữa. Đặc biệt là tên thanh niên kia, thấy Tuyên Tử Nguyệt không thèm nhìn gã lấy một cái, trong lòng buồn bực. Có điều gã cũng chẳng còn cách nào khác nên chỉ đành buồn bực chứ không lên tiếng nữa.
Dù sao đây cũng là nhà hàng Pháp, mọi người nói chuyện đều rất nhỏ tiếng, đều là những người có thể diện nên phải chú ý đến phong độ. Có điều tên thanh niên này và bạn gái gã thỉnh thoảng vẫn quẳng cho ai kia cái nhìn khinh thường.
Bồi bàn kia cầm rượu xuống, không lâu sau, anh ta lại quay lại, có điều lần này lại là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
- Tiên sinh, vị này là ông chủ của tôi... Ông ấy nghe nói ngài không hài lòng với rượu này nên đặc biệt đến tạ lỗi và giải thích với ngài...
Lúc này ánh mắt anh bồi bàn này nhìn Giang Nguyên đã có thêm vài phần cung kính.
Giang Nguyên không ngờ ông chủ này lại khách khí như vậy. Hắn lập tức nhìn ông chủ trẻ tuổi trước mặt, sau đó cười gật đầu.
- Était désolé beaucoup que.....
Ông chủ này thấy Giang Nguyên gật đầu liền cười xin lỗi, e a cả một chuỗi dài.
- Ông chủ chúng tôi nói rất xin lỗi, đây là sai sót của chúng tôi. Chai rượu này đặt bị chênh, cho nên mới xảy ra khẩu cảm khác thường, đã đem đến phiền phức cho ngài. Giờ, tôi xin chân thành tạ lỗi với ngài...