Thấy biểu hiện thận trọng như vậy của Giang Nguyên, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương nhìn nhau, đang định lên tiếng, Chu Thế Dương liền giận dữ nói:
- Tại sao lại phải báo cáo riêng? Tất cả các thành viên hội Viện ủy đều có mặt ở đây, chẳng lẽ chúng tôi không được phép nghe.
- Xin lỗi, Thiên y sư Chu Thế Dương, chuyện này trọng đại, tôi cho là không thích hợp báo cáo vào lúc này.
Mặc dù nói lời xin lỗi, nhưng gương mặt Giang Nguyên một chút áy náy cũng không có.
- Không thích hợp? Cái gì gọi là không thích hợp? Chẳng lẽ chúng tôi thân là thành viên hội Viện ủy, ngay cả tư cách được biết chuyện này cũng không có? Hay cậu ỷ mình thân là chủ đỉnh Tế Thế Đỉnh, nên coi rẻ thành viên hội Viện ủy chúng tôi?
Chu Thế Dương khẳng khái nói nhưng trong lời nói lại kéo hết tất cả thành viên của Hội Viện ủy xuống nước.
Các thành viên đang ngồi đây, ai mà chẳng thành tinh, nghe Chu Thế Dương nói xong, trong lòng không khỏi hậm hực. Tên họ Chu này đúng là chẳng phúc hậu gì cả. Giang Nguyên đang rất được yêu thích. Khi hắn luyện ra được đan dược siêu phẩm, ai mà chẳng có khi cần đến hắn. Bây giờ kéo tất cả cùng xuống nước, không phải là hại người sao?
Mặc dù không ai lên tiếng, nhưng Giang Nguyên lại khẽ mỉm cười:
- Nếu Thiên y sư Chu Thế Dương đã yêu cầu như vậy, tôi cũng không kiêng kỵ nữa, trực tiếp nói ra đây.
- Địch thủ mà tôi gặp lần này, thủ lãnh trong đó cũng được xem là người quen cũ của tôi.
Nghe Giang Nguyên nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều hiện lên sự tò mò. Lúc này Giang Nguyên mới có hai mươi mấy tuổi, còn có người quen cũ sao?
- Các vị ủy viên, có lẽ mọi người vẫn còn nhớ sự kiện quân khu Tây Bắc lần trước.
Giang Nguyên lãnh đạm nói:
- Hẳn cũng sẽ biết sự kiện đó là do tôi chọc nên. Lúc đó có một thế lực bí ẩn nhúng tay vào, nhưng nội viện lại không coi trọng. Mà người phát ngôn của thế lực đó ở quân khu cũng không bị bắt.
- Thế thì có quan hệ gì với cậu?
Nghe Giang Nguyên nói, các thành viên hội Viện ủy bắt đầu trầm tư, chỉ có Chu Thế Dương là không kiên nhẫn giơ đao ra.
- Có quan hệ chứ.
Giang Nguyên nói:
- Chẳng lẽ Thiên y sư Chu Thế Dương cho rằng tôi là người rảnh quá ngồi nói nhảm?
- Hừ.
Nhìn gương mặt không kiên nhẫn của Chu Thế Dương, Giang Nguyên cũng chẳng để bụng, tiếp tục nói:
- Lần trước phục giết tôi cũng là người này.
- Thế thì cũng chỉ đại diện cho ân oán cá nhân của cậu.
Chu Thế Dương vẫn không buông tha.
- Dĩ nhiên, người này nhiều lần đuổi giết tôi cũng là vì ân oán cá nhân.
Giang Nguyên khẽ mỉm cười nói:
- Nhưng lần này tôi lại từ miệng ông ta biết được một số việc.
- Việc gì?
Chu Thế Dương đang định lên tiếng châm chọc, đột nhiên nghe Từ Khải Liễu lên tiếng hỏi ngang.
- Tôi không biết thực lực của phòng Giám sát và ngoại viện trong điều tra như thế nào, nhưng lần này tôi biết được từ trong miệng đối phương một số việc khiến cho người ta phải bàng hoàng. Vì thế, đó cũng là nguyên nhân mà tôi muốn báo cáo riêng với Viện trưởng Từ và Trưởng phòng Lưu.
Giang Nguyên một lần nữa nhấn mạnh.