Giang Nguyên nhanh tay nhanh chân đi tắm rửa. Có điều, lúc thay quần áo Giang Nguyên hơi rối rắm. Hắn chỉ có hai cái quần, kết quả hôm qua đã bị rách một cái. Xem ra có thời gian hắn phải đi mua thêm quần mới được. Hắn cầm chiếc quần cuối cùng mặc vào, tiện thể uống hết canh gà trong ly giữ nhiệt rồi vội vàng lau miệng rửa ly giữ nhiệt đem xuống.
- Tiểu Lệ, ngon quá... cảm ơn nhé...
Giang Nguyên mỉm cười trả ly giữ nhiệt cho Tiểu Lệ.
Tiểu Lệ nhìn ly giữ nhiệt trống trơn, vui mừng cười nói:
- Đừng khách sáo... Nếu ngon, ngày mai tôi lại đem cho anh...
- Á.. không cần không cần... Tôi là đàn ông, thể chất rất tốt, khôi phục rất nhanh, không cần phiền toái như vậy... không cần phiền toái như vậy...
Vẻ mặt Giang Nguyên cứng đờ, vội vàng lắc đầu khiến Tiểu Lệ thất vọng.
Rất nhanh, người trong phòng khám lục tục đến làm. Giang Nguyên cũng bị Hồ lão y sư gọi vào phòng làm việc.
Giang Nguyên hơi nghi hoặc đi theo sau Hồ lão y sư vào phòng làm việc.
Hồ lão y sư cười nhìn Giang Nguyên nói:
- Vết thương đỡ nhiều chưa?
- Đỡ nhiều rồi ạ, bác sĩ Lý may rất tốt, trên cơ bản là không còn đau nữa...
Giang Nguyên vội vàng cười nói.
- Uh...Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Bản thân con cũng phải cẩn thận một chút, đừng làm rách miệng vết thương...
Hồ lão y sư cẩn thận dặn dò, sau đó mỉm cười lấy từ trong ngăn kéo một cái hộp, đưa sang nói:
- Chiều hôm qua Chủ nhiệm Lý đưa đến, bảo ta chuyển cho con. Ta vốn định đợi con xuống tiết trở về sẽ đưa cho con, cuối cùng lại quên mất...
- Chủ nhiệm Lý?
Giang Nguyên nhíu mày, tò mò nhận cái hộp. Lúc hắn mở ra mới phát hiện bên trong là một chiếc điện thoại di động, hơn nữa còn là mẫu đang hot hiện nay.
- Cho con?
Giang Nguyên hơi ngạc nhiên nhìn Hồ lão y sư nói.
- Đúng... Chủ nhiệm Lý nói con không có di động, đôi lúc không tiện liên lạc, cho nên ông ấy đưa cho ta bảo ta chuyển cho con. Ông ấy còn nói sim đều đã làm sẵn cả rồi...
Hồ lão y sư nhìn Giang Nguyên cười vui mừng. Hắn có thể nhận được món quà này của Chủ nhiệm Lý, chứng tỏ đồ đệ của ông có vị trí tương đối cao trong lòng Tỉnh trưởng. Sau này hắn muốn tìm một công việc tốt một chút cũng là chuyện rất đơn giản.
- A... thầy, như vậy không hay lắm... Sao con có thể nhận đồ của người ta...
Giang Nguyên sửng sốt nói.
Hồ lão y sư vuốt râu ha ha cười nói:
- Không sao, là đồ Chủ nhiệm Lý tặng, con có thể nhận. Dù sao con cũng không có di động, người ta muốn liên lạc với con thì cũng chẳng có gì để liên lạc... Cứ nhận đi!
- Ơ.. vâng, cảm ơn thầy.
Giang Nguyên cười gật đầu. Hắn thật sự không ngờ Chủ nhiệm Lý lại tặng cho mình một chiếc di động. Như vậy cũng tốt, mình lại tiết kiệm được không ít tiền, có thể dùng để mua quần mới và áo khoác.
Giang Nguyên lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút, máy màu đen tương đối đẹp. Hắn tìm nút nguồn, sau khi mở nguồn, pin cũng đã được sạc đầy. Sau khi bấm vào danh sách số gọi đi, bên trong có một dãy số đã lưu cả tên.
- Lý Thiện Trường... Cái tên của Chủ nhiệm Lý thật có ý nghĩa, là danh nhân đời Minh...
Giang Nguyên cười nhạt.
Cục cảnh sát Hà Tây, lúc này Cục trưởng Lý vừa mới đi làm.
- Cục trưởng... tên đầu vàng hôm qua đi theo Chương Bá Vương, có cần phải cảnh cáo một chút...
Một cảnh sát đưa tư liệu của tên đầu vàng đặt lên bàn làm việc của Cục trưởng Lý, thuận miệng nói.
Cục trưởng Lý thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Cũng được, cậu đi cảnh cáo một chút, để hắn thu liễm một chút, nếu còn xảy ra vấn đề gì, cho hắn biết hậu quả!