Tâm điểm của buổi văn nghệ chính là người nào đó đã nhảy lên trên đài, vô cùng bí ẩn.
Không quan tâm đến việc có người tra google để tìm tin tức của hắn hay không, vẫn có người cách xa ngàn dặm nhận ra hắn.
Bạn học cũ.
Lúc này, Phan Hiểu Hiểu đang nhàm chán ngồi trên ghế sofa xem tivi, sau khi chuyển qua nhiều kênh, rốt cuộc bất đắc dĩ dừng lại ở đài truyền hình Vân Giang. Lúc này đang phát tiết mục văn nghệ của trường đại học, dường như cũng không tệ.
Nhìn người vừa nhảy lên trên đài, Phan Hiểu Hiểu mở to mắt, cuối cùng cũng xác định được người kia là nhảy lên đài.
- Có chút năng lực, có thể nhảy được cao như vậy.
- Buổi văn nghệ chín mươi lăm năm ngày thành lập trường Đông Nguyên?
Phạm Hiểu Hiểu cầm remote trong tay, sau đó nhìn tiêu đề, bắt đầu có chút hứng thú.
- Ừm, cũng không tệ lắm. Không nghĩ đến trường Đông Nguyên lại có được người như vậy. Đàn ghita không dở, lại còn hát khá hay.
Nghe trong tivi truyền đến tiếng đàn, Phan Hiểu Hiểu chậm rãi gật đầu, mỉm cười. Xem ra cũng có cái để xem.
Màn hình dần dần kéo gần lại. Ánh mắt Phan Hiểu Hiểu mở to, một gương mặt anh tuấn quen thuộc đập vào mặt, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần.
- Giang Nguyên? Tên đại lừa gạt này học ở trường đại học Đông Nguyên?
Phan Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm màn hình tivi, theo bản năng mà sờ môi của mình, nhớ đến cảm giác ấm nóng và mềm mại khi đó.
- Chậc chậc, vừa đàn, vừa hát vừa khóc.
Phan Hiểu Hiểu tức giận lấy điện thoại di động ra, sau đó tìm được một dãy số.
Khi nhận được điện thoại, Giang Nguyên đang bắt mạch cho một người bệnh. Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn liền bước ra khỏi phòng khám, móc điện thoại ra nhìn.
- Phan Hiểu Hiểu?
Giang Nguyên có chút sững sờ, nhớ lại gương mặt xinh đẹp lúc trước.
Nhìn số điện thoại gọi đến, Giang Nguyên có chút bối rối. Không biết cô ấy gọi cho hắn làm gì? Chẳng lẽ đòi nợ nụ hôn đầu của cô ấy?
- Này.
Giang Nguyên vừa mới bắt máy, liền nghe được giọng nói của Phan Hiểu Hiểu truyền đến:
- Tên đại lừa gạt.
- Cái gì?
Giang Nguyên ngạc nhiên hỏi.
- Tôi nói anh là một tên đại lừa gạt.
Phan Hiểu Hiểu nói.
Giang Nguyên vuốt tóc, cười khổ:
- Này cô gái, tôi lừa cô cái gì chứ?
- Anh nói anh là bác sĩ. Tên lừa gạt.
Phan Hiểu Hiểu hừ lạnh.
- Tôi đúng là bác sĩ mà, tại sao lại bảo là lừa gạt ?
Giang Nguyên gãi đầu, khó hiểu hỏi. Không biết hắn chọc giận cô gái này lúc nào, tại sao cách xa như vậy lại gọi cho hắn ?
Nghe Giang Nguyên cứ khăng khăng như vậy, Phan Hiểu Hiểu oán giận:
- Anh đúng là lừa gạt. Tôi vừa mới xem tiết mục văn nghệ của trường đại học Đông Nguyên, nhìn thấy anh biểu diễn trong đó. Anh chính là một tên đại lừa gạt.
- Phát lúc nào vậy?
Nhớ đến bộ dạng vừa hát vừa khóc của mình, Giang Nguyên thật sự cảm thấy quá mất mặt.
- Vừa rồi, như thế nào? Không phải là đã gạt tôi chứ?
Nghe Giang Nguyên thừa nhận, Phan Hiểu Hiểu hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thằng nhãi này đã cướp đi nụ hôn đầu của cô, bây giờ lại còn giả bộ. Nếu không phải nể mặt hắn đã cứu cô, cô đã tính sổ với hắn rồi.