- Công năng cương dương gặp trở ngại?
Giang Nguyên nghe thấy Tỉnh trưởng La nhỏ giọng giải thích xong, hắn hơi nhíu mày, trầm giọng nói. Hơn nữa đồng thời những tư liệu liên quan liền xuất hiện trong đầu hắn. Tên chứng bệnh Giang Nguyên vừa nói chính là tên bệnh Tây y, còn trong trung y chứng bệnh này được gọi là “bệnh liệt dương”. Đây thực sự là một vấn đề nan giải trong Trung y.
- A... đúng, vị giáo sư đó nói là bệnh này!
Tỉnh trưởng La dường như không quen với cái tên này lắm, nhưng vừa nghe Giang Nguyên nói ra liền vỗ mạnh đùi, hưng phấn nói.
- Tình trạng đó xảy ra khoảng bao lâu rồi? Là hoàn toàn không thể cương được? Hay cương không đủ cứng?
Giang Nguyên hơi trầm ngâm, sau đó liên tiếp hỏi.
- Cái này... có lẽ là hoàn toàn không thể cương cứng...
Tỉnh trưởng La thoáng chần chờ, sau đó liền nói.
Giang Nguyên nhìn Tỉnh trưởng La, lúc này trong lòng cũng khá hiếu kỳ. Đây hẳn không phải bản thân Tỉnh trưởng La, nhưng khi ông nhắc đến lại kiêng kỵ như vậy, ngay cả Chủ nhiệm Lý ngồi cạnh cũng căng thẳng cẩn thận. Trong lòng Giang Nguyên nghi ngờ, rốt cuộc người này là ai mà khiến họ phải cẩn thận như vậy.
Có điều đây cũng là chuyện bình thường. Chuyện như vậy, chẳng người đàn ông nào muốn người khác biết. Tuy là đang hỏi giúp người ta thì cũng phải cẩn thận để ý. Nhưng nói thế này thì làm sao có thể làm rõ tình hình được?
Giang Nguyên khẽ thở dài, sau đó nói:
- Giờ chẳng phải có Viagra sao? Thứ này có lẽ có công dụng với chứng trở ngại công năng cương dương...
- Cái đó thì cũng không rõ lắm, nhưng dù sao thì vẫn không được...
Tỉnh trưởng La vô cùng chắc chắn nói.
Nói tới đây, Giang Nguyên cười khổ. Hắn bất đắc dĩ nói:
- Tỉnh trưởng, cái này hơi phiền phức... Nếu không gặp được người bệnh, cháu không thể nào xác định được tình hình như thế nào!
Tỉnh trưởng La nhìn thấy vẻ mặt đầy tự tin nhưng có chút bất đắc dĩ của Giang Nguyên sắc mặt cũng cứng lại. Sau đó ông cũng bất đắc dĩ nở nụ cười khổ. Dĩ nhiên ông cũng biết thế. Lúc đầu ông cũng từng thỉnh giáo rất nhiều bác sĩ Trung y già, nhưng trên căn bản bác sĩ nào cũng có câu trả lời như nhau. Có lẽ, điểm khác biệt duy nhất là, trên mặt Giang Nguyên ngoài vẻ bất đắc dĩ còn có chút tự tin hờ hững.
Nhìn ra điều này, trong lòng Tỉnh trưởng La cũng lóe lên chút hy vọng, hỏi lần nữa:
- Nếu bác sĩ Tiểu Giang có thể gặp bệnh nhân, có thể nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?
- Bao nhiêu phần trăm?
Giang Nguyên nhíu mày, nhìn sâu vào mắt Tỉnh trưởng La, nhận ra tia mong chờ trong mắt ông. Giang Nguyên nhẹ thở hắt ra, nói:
- Nếu Tỉnh trưởng đã hỏi như vậy, cháu cũng hỏi thêm một câu. Xin hỏi vị kia trước đây có cương được không?
- Đương nhiên... cậu ta có một đứa con...
Tỉnh trưởng La vội vàng cười nói.
Giang Nguyên nghe vậy liền gật đầu, sau đó khẽ cười nói:
- Chỉ cần trước kia từng cương được và không hề chịu ngoại thương gì, tuy không rõ tình hình cụ thể, nhưng cháu có thể đảm bảo nắm chắc năm mươi phần trăm trở lên!
- Năm mươi phần trăm?!
Mắt Tỉnh trưởng La sáng ngời, nhưng lại lập tức ảm đạm trở lại. Thế thì đồng nghĩa chỉ nắm chắc được một nữa, vậy thì cũng quá mơ hồ.
Sau khi thoáng trầm ngâm một lát, Tỉnh trưởng La liền bất đắc dĩ cười nói:
- Được, vậy thì cảm ơn bác sĩ Tiểu Giang!
Giang Nguyên nhìn vẻ mặt của Tỉnh trưởng La, khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn gật đầu cười cười, cũng không nói gì thêm, chỉ đứng dậy nói:
- Vậy cháu về trước, ba ngày sau cháu lại đến tái khám cho Tỉnh trưởng!
- Được, được... cực cho bác sĩ Tiểu Giang rồi!
Lần này Tỉnh trưởng La hơi khách sáo, nhiệt tình tiễn Giang Nguyên ra cửa.
Lúc này Chủ nhiệm Lý cũng cực kỳ khách khí tiễn Giang Nguyên xuống lầu. Khi Giang Nguyên bước đến cạnh xe, ông bèn thấp giọng nói:
- Bác sĩ Tiểu Giang, vấn đề ban nãy Tỉnh trưởng hỏi, xin cậu hãy giữ bí mật, đừng để người khác biết!
- Đương nhiên ạ, xin Chủ nhiệm Lý và Tỉnh trưởng La cứ yên tâm...
Giang Nguyên khẽ gật đầu cười nói.
Chủ nhiệm Lý nhìn xe chậm rãi biến mất ở ngã rẽ mới khẽ thở dài, quay đầu đi về phía phòng làm việc.
- Thiện Trường à... xem ra bước đi này của chúng ta không được rồi...
Tỉnh trưởng La ngồi sau bàn làm việc, nhìn Chủ nhiệm Lý vừa trở về, bất đắc dĩ cười khổ nói.
Lúc này Chủ nhiệm Lý cũng ngồi xuống ghế, thoáng trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Tỉnh trưởng... nắm chắc năm mươi phần trăm bác sĩ Tiểu Giang nói, chỉ sợ không giống nắm chắc năm mươi phần trăm người khác nói...
- Ồ?
Tỉnh trưởng La sửng sốt, nghi hoặc hỏi:
- Thiện Trường, sao lại nói vậy?
- Tỉnh trưởng... vậy tôi mạo muội nói ra suy nghĩ của mình...
Chủ nhiệm Lý trầm giọng nói:
- Tôi tiếp xúc với bác sĩ Tiểu Giang khá nhiều, cảm thấy cậu ấy là một thanh niên thành thật, làm việc tương đối kiên định, hơn nữa sống khá khiêm tốn...
Nói tới đây, Chủ nhiệm Lý dừng một chút, nhìn Tỉnh trưởng La nói:
- Anh còn nhớ không? Lúc cậu ấy vừa chữa bệnh cho anh, cũng chỉ nói nắm chắc năm mươi phần trăm, nhưng anh đã thấy hiệu quả ngay lập tức. Hơn nữa anh cũng chỉ mới chữa trị hai ba lần, hiệu quả tốt rồi, bác sĩ Tiểu Giang mới xác định là vài lần nữa có thể chữa khỏi hẳn!
Nghe Chủ nhiệm Lý nói vậy, hai mắt Tỉnh trưởng La sáng lên, gật đầu.
Chủ nhiệm Lý lại nói tiếp:
- Bác sĩ khác nói nắm chắc năm mươi phần trăm trước mặt anh, tức là có khả năng chữa khỏi, cũng có khả năng không thể...
- Nhưng bác sĩ Tiểu Giang này nói nắm chắc năm mươi phần trăm, tôi nghĩ... có lẽ cậu ta đã nắm tương đối chắc rồi đấy...
- Ừm... Thiện Trường cậu nói có lý!
Cuối cùng trên mặt Tỉnh trưởng La cũng lộ ra tia vui mừng, liên tục gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi thấy bác sĩ Tiểu Giang này ban nãy tuy nói nắm chắc năm mươi phần trăm, nhưng hình như tương đối tự tin. Có điều lúc nãy tôi không nghĩ theo hướng này. Nếu không nhờ Thiện Trường cậu nhắc nhở, tôi đúng là đã hồ đồ mất rồi!
Nói tới đây, vẻ mặt Tỉnh trưởng La hơi buồn bã, sau đó nói:
- Tuy nhiên chuyện này vô cùng quan trọng, hơn nữa bác sĩ Tiểu Giang này tuổi tác lại... Chúng ta vẫn phải nên thận trọng cân nhắc!
- Vâng... Tỉnh trưởng nói phải... Chúng ta có thể quan sát trước đã, nếu lỡ như...
Chủ nhiệm Lý nói tới đây liền dừng lại.
Tỉnh trưởng La cũng chậm rãi gật đầu.
Lúc này Giang Nguyên ngồi trên xe, trên mặt cũng lộ nụ cười nhạt. Ban nãy những gì nên nói hắn đều đã nói rồi. Nhưng hắn có thể nhận ra, nhân vật trong lời nói của Tỉnh trưởng La chắc chắn không phải người đơn giản. Nếu không sao Tỉnh trưởng La cần phải thận trọng và cẩn thận hỏi mình như vậy. Thậm chí cuối cùng Chủ nhiệm Lý còn dặn dò mình chuyện này không thể để lộ cho người khác biết.
Cho nên, đối với những chuyện thế này, tuy Giang Nguyên có nắm chắc, nhưng chưa gặp được người bệnh thật sự cũng không thể nào xác định được.
Và hắn cũng rất không muốn tham gia vào việc này. Dù sao những bệnh thế này, đối với đàn ông mà nói là một chuyện vô cùng xấu hổ. Nếu lỡ như hắn không chữa được, ngược lại sẽ dễ gây ra vấn đề. Dù sao càng là những người có thân phận cao, càng coi trọng thể diện. Nói không chừng sẽ đắc tội người ta.
Hơn nữa nói không chừng còn dễ đem đến ảnh hưởng xấu cho Tỉnh trưởng La. Cho nên Giang Nguyên rất tùy tiện, sau khi nói đại khái tình hình xong, dĩ nhiên bản thân sẽ không chủ động nhúng tay vào chuyện này.
Sau khi Giang Nguyên trở lại phòng khám không lâu, Hồ lão y sư cũng đi dạy về. Ông nhìn thấy Giang Nguyên liền cười hỏi:
- Tình hình Tỉnh trưởng La thế nào rồi?
Giang Nguyên mỉm cười gật đầu nói:
- Tình hình Tỉnh trưởng đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ hai ba tuần nữa là có thể khỏi hẳn đấy ạ.
Hồ lão y sư nghe Giang Nguyên nói vậy tinh thần vô cùng chấn động. Giang Nguyên đã nói hắn chỉ nắm chắc năm mươi phần trăm, nhưng hôm nay có thể bình tĩnh xác nhận có thể khỏi hẳn, như vậy chắc chắn là có thể khỏi hẳn.
Ông lập tức vui mừng cười nói:
- Xem ra tình hình Tỉnh trưởng thật sự đã tốt hơn rất nhiều...
Giang Nguyên cười nói:
- Đúng vậy... Hôm nay con thấy tình hình hồi phục của cơ thắt lưng và xương sống lưng rất tốt. Khỏi hẳn không phải vấn đề gì ạ. Có điều gần đây ông ấy nhiều việc, hay mất ngủ, cho nên con đã hơi điều chỉnh lại đơn thuốc, định ba ngày sau tái khám cho ông ấy!
- Ừ... được... Ba ngày sau chúng ta lại đi xem thử tình hình!
Hồ lão y sư rất yên tâm về việc Giang Nguyên điều chỉnh đơn thuốc. Bản lĩnh kê đơn thuốc của đồ đệ này của mình cũng không hề yếu kém.
Trương Nhạc đứng bên cạnh nhìn hai người mặt mày hớn hở nói chuyện, trong lòng anh ta vô cùng hâm mộ, thầm nghĩ: “Xem ra mình thật sự phải cố gắng...”
Buổi tối, Giang Nguyên ngồi trước máy tính, nhập ba chữ “Bạch Ngạn Bân” vào google, nhẹ nhàng bấm enter.
Kết quả trừ cái tên được xuất hiện trong dòng tin tức hôm nay, không còn chút thông tin liên quan nào khác.
Giang Nguyên cũng không hề bất ngờ trước kết quả này. Hắn nhẹ nhàng mở tệp ẩn, sau đó mở hai phần mềm trong đó. Hai phần mềm này rất hữu dụng, chứa rất nhiều chức năng nhỏ, xâm nhập tường lửa là một trong những công năng nho nhỏ đó.
Sau khi thuận lợi vượt qua tường lửa, Giang Nguyên mở từ điển bách khoa vạn năng, đánh ba chữ Bạch Ngạn Bân, sau đó nhẹ nhàng bấm enter.
Đáng tiếc, trong từ điển bách khoa cũng không tìm được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Bạch Ngạn Bân.
Giang Nguyên nhẹ nhàng đóng máy tính ngồi trên ghế, khẽ thở dài. Quả nhiên, đơn vị của vị tướng quân mới tấn này có cấp độ bảo mật tương đối cao, thậm chí mức độ bảo mật của bản thân anh ta cũng cực kỳ cao. Dùng cách thông thường này e không thể nào tìm được tin tức của vị này.
Giang Nguyên thoáng trầm mặc một lúc. Không phải hắn không có cách khác để điều tra thân phận vị này. Nhưng giờ hắn không dám mạo hiểm, vì như vậy rất dễ lộ thân phận của hắn.
Nhưng, mặc dù Cô Lang không còn, nhưng vẫn còn có rất nhiều kênh tình báo Giang Nguyên có thể tìm đến, có thể thông qua đó để tìm được những tin tức liên quan. Việc này sẽ không làm bại lộ thân phận của hắn, nhưng việc này cần tiền... rất nhiều tiền...
Tuy nói một tin tức như thế này chỉ cần vài ngàn đô la Mỹ là có thể dễ dàng có được. Nhưng giờ đối với Giang Nguyên đây cũng là một con số rất cao. Hơn nữa cho dù Giang Nguyên có được vài ngàn đô la Mỹ, nhưng giờ Giang Nguyên tra được thân phận của đối phương thì sao chứ, làm sao để tiến thêm bước nữa, Giang Nguyên cũng hoàn toàn không có được manh mối gì.
Cho nên, sau khi Giang Nguyên thở dài cũng không nghĩ nhiều nữa. Hắn chỉ đứng dậy chậm rãi đi lên lầu. Còn hai mươi phút nữa là đến mười giờ...
Sau khi tắm rửa, Giang Nguyên lẳng lặng nằm ở trên giường, chờ buồn ngủ kéo tới. Hắn vừa nằm vừa suy nghĩ, nhưng hắn nằm được một lúc lâu, vẫn chưa có cơn buồn ngủ nào kéo đến.