Một số lão y sư bên cạnh đều đứng dậy chúc mừng Trương Nguyệt Chánh.
- Haha, khách khí rồi, khách khí rồi. Kết quả cuối cùng còn chưa có mà.
Trương Nguyệt Chánh vội vàng lắc đầu cười, nhưng sự đắc ý thì ai cũng nhìn thấy được.
Hồ lão đằng sau thì khẩn trương nhìn Giang Nguyên:
- Thế nào? Có tự tin không?
Giang Nguyên nhún vai, sau đó cười nói:
- Hẳn là không tệ lắm.
- Vậy là tốt rồi.
Hồ lão nghe xong, cũng thở phào một hơi.
Chấm bài cũng không phải là chuyện hao tốn sức lực nhiều. Hơn mười phút sau, các lão giáo sư đều ký tên lên đáp án, xác định sáu vị trí đầu tiên, đồng thời cũng xác định ba vị trí tóp đầu.
Rất nhanh, Hiệu trưởng Đào cầm kết quả, dưới ánh mắt của mọi người, bước lên trên đài.
Hiệu trưởng Đào nhẹ nhàng vỗ vào micro, sau đó cười nói:
- Được rồi, bây giờ thì kết quả cuối cùng cũng đã có. Nhìn thành tích của các bác sĩ trẻ, tôi cảm thấy rất vui. Đặc biệt có hai vị trong đó, thành tích tương đối ưu tú, thậm chí có thể nói là hoàn hảo.
- Bây giờ tôi xin tuyên bố sáu người nằm trong sáu vị trí đầu tiên của đại hội thi đấu Trung y truyền thừa.
- Vị trí thứ sáu: Từ Ngang.
Nghe tên của mình, Từ Ngang ngồi cách Giang Nguyên không xa liền cảm thấy vui mừng. Còn La lão sư cũng hài lòng không kém.
Những lão y sư ngồi bên cạnh đều mỉm cười chúc mừng La y sư.
- Vị trí thứ năm:...
- Vị trí thứ ba: Cổ Linh Ích.
Sau khi đọc xong vị trí thứ ba, Hiệu trưởng Đào ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Về vị trí thứ nhất và thứ hai, kỳ thật thì thành tích của hai người này có thể nói là khó phân cao thấp. Cuối cùng, trải qua thảo luận, chúng tôi cũng đã đưa ra được kết quả cho hai vị trí này.
- Nhưng cho dù là thế nào, bất luận ai nhất ai nhì, tất cả cũng đều là nhân tài về trung y của Sở Nam chúng ta.
Nghe Hiệu trưởng Đào nói xong, ánh mắt của mọi người đều hiện lên sự hưng phấn. Tất cả mọi người đều nhìn ra được biểu hiện của Trương Dương và Giang Nguyên vừa rồi, có thể nói là rất kịch liệt.
Giang Nguyên chỉ mất vài phút đã xem xong cho một người bệnh, nhưng Trương Dương cũng không thua kém.
- Bây giờ tôi tuyên bố, vị trí thứ hai là Trương Dương. Còn vị trí đầu tiên, chính là Giang Nguyên.
Nghe Hiệu trưởng Đào tuyên bố, Giang Nguyên và Hồ lão thở phào một hơi, còn hai thầy trò Trương Nguyệt Chánh thì sắc mặt xanh mét.
Những lão y sư khác nhìn hai thầy trò Trương Nguyệt Chánh bằng ánh mắt cổ quái. Ánh mắt này khiến cho sắc mặt Trương Nguyệt Chánh trở nên đỏ bừng, sau đó chuyển sang tái xanh, rốt cuộc nhịn không được mà trừng mắt nhìn Trương Dương.
- Bây giờ chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan hô bọn họ.
Hiệu trưởng Đào tất nhiên là không chú ý đến cảnh tượng này, đang muốn vỗ tay, nhưng một người từ dưới đài bất ngờ xông lên, tức giận nói:
- Tôi không phục.
Mọi người đang chuẩn bị vỗ tay, đột nhiên bị tiếng kêu này thu hút.
- Tôi không phục. Rõ ràng tôi làm tốt hơn Giang Nguyên, tại sao cậu ta lại được giải nhất?
Trương Dương đứng dưới đài, không cam lòng mà nói lên trên đài.
- Ơ!
Không chỉ Hiệu trưởng Dương trên đài cứng đờ mà ngay cả những người bên dưới cùng với những lão y sư chấm bài cũng biến sắc.
- Trương Dương, ngồi xuống, không được xằng bậy.
Trương Nguyệt Chánh cũng không ngờ Trương Dương lại tự tin vào bản thân mình như vậy, dám làm khó Hiệu trưởng Dương và các lão giáo sư chấm bài.
Nhưng thật sự thì ông cũng cảm thấy hoài nghi. Vừa rồi Trương Nhạc đã nói, y dễ dàng hoàn thành đáp án cho bốn người bệnh, không hề để xảy ra vấn đề.
Hơn nữa, Hiệu trưởng Đào cũng nói thành tích của hai người khó phân cao thấp. Đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy, ông hiển nhiên là có sự nghi ngờ. Dù sao quan hệ giữa Giám đốc sở Bạch và Giang Nguyên khá thân. Đám người Hiệu trưởng Đào không phải là không có khả năng thiên vị.
Nghĩ như vậy, Trương Nguyệt Chánh vốn đang muốn kéo tay Trương Dương đột nhiên rụt trở về.