Cạch! Giang Nguyên nhẹ nhàng đặt thẻ từ vào khóa cảm ứng trên cánh cửa phòng. Chỉ nghe cánh cửa phát ra một tiếng vang thật nhỏ rồi mở ra.
Giang Nguyên cũng không tùy tiện bước vào, hai mắt nheo lại, lỗ tai khẽ run lên. Sau khi xác nhận bên trong không có tiếng động gì khác thường, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi bước vào.
- Số 1 đã tiến vào.
Nhân viên giám sát khẩn trương nhìn màn hình, sau đó nhìn sang hình ảnh của tay súng bắn tỉa đang chỉa súng vào phòng khách.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm màn hình. Nhìn thân ảnh quen thuộc đang chậm rãi bước vào phòng khách, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc. Hắn đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ đến làm khách hay sao? Tại sao cứ dáng vẻ không nhanh không chậm như thế? Nếu đổi lại là bọn họ, sớm đã hai ba bước nhảy vào phòng rồi, nào có chuyện chậm như con rùa vậy? Đây không phải là cấp cho địch nhân thời gian phản ứng sao?
Trong lúc mọi người đang nóng lòng, Giang Nguyên vẫn cứ không nhanh không chậm, chậm rãi nhìn xung quanh.
Dưới trạng thái Không Minh, tất cả mọi đen tối đều trở nên trong sáng. Giang Nguyên chậm rãi quay đầu nhìn quét qua phòng khách. Sau khi xác nhận không có gì bất thường, liền lặng yên không một tiếng động bước vào phòng trong. Lúc này, bên tai của hắn vẫn truyền đến tiếng hít thở nhỏ mà dài kia. Điều này giúp cho hắn phán định rõ ràng, đối phương còn chưa nhận ra điều gì bất thường.
Nhưng khi Giang Nguyên bước đến trước cửa, bước chân liền dừng lại. Hai mắt nheo lại, cảm giác được bên trong ngoại trừ tiếng hô hấp thì còn có thanh âm năng lượng đang vờn quanh.
- Cao thủ.
Giang Nguyên bình tĩnh xác nhận. Trạng thái này của đối phương không phải là đang ngủ mà là đang tu luyện. Cảnh vật xung quanh đều bị hút hết năng lượng. Chỉ cần nguồn năng lượng này bị chạm vào, chắc chắn đối phương sẽ tỉnh lại.
Đối với một cao thủ mà nói, chỉ trong tích tắc cũng đủ khiến cho người đó tập kích hắn. Trong đầu Giang Nguyên rất nhanh vận chuyển. Sau khi xác nhận, hắn không có cách nào đến gần đối phương trong vòng hai thước mà không thức tỉnh đối phương.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Giang Nguyên đang dạo phòng khách một vòng rồi dừng lại trước cửa phòng ngủ, không hề động đậy, ai nấy đều khẩn trương đến cực điểm. Không biết rốt cuộc là hắn đang do dự chuyện gì? Chẳng lẽ còn đang định gõ cửa sao?
Trong lúc mọi người đang kinh nghi, thân ảnh kia đột nhiên động đậy.
Bịch. Giang Nguyên chợt nhấc chân đạp vào cửa phòng. Chỉ nghe được một thanh âm trầm đục, cửa phòng giống như bị một thanh chùy đập mạnh, bay thẳng vào bên trong.
Thân ảnh Giang Nguyên chợt lóe lên rồi biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Miêu đại sư vẫn đang khoanh chân nhắm mắt ngồi đầu giường liền mở mắt thật to, nhìn cánh cửa đang bay đến, lông mày cau lại, hai mắt lóe lên một tia tàn khốc, một quyền đánh tới.
Bịch. Lại là một thanh âm trầm đục. Cánh cửa vỡ nát văng ngược hơn mười thước. Nhưng lúc này, bên trong những mảnh vụn gỗ nhỏ lại có một con dao găm đang lặng yên đâm tới cổ Miêu đại sư.
Mắt thấy con dao chỉ còn cách cổ mình hơn một thước, Miêu đại sư hừ lạnh một tiếng, cơ thể giống như không có xương ngã về phía sau. Bàn chân vốn đang xếp bằng, thuận theo thế ngã, một chân đạp thẳng về bóng đen phía trước.
Một dao của Giang Nguyên thất bại, sắc mặt vẫn không thay đổi. Khi nhận thấy có một luồng kình phong kéo đến, chân phải xoay tròn, sau đó cả người giống như một cái máy xay gió lách sang một bên, nguy hiểm tránh được một cước, sau đó rơi xuống cách đó ba thước.
Lúc này, Miêu đại sư cũng nhanh chóng lao xuống giường, vung tay lên, một đống bột màu đen vung tới Giang Nguyên.
Thấy đống bột màu đen phủ tới, Giang Nguyên vội bế khí, sau đó dùng tay kéo tấm dra trên giường bao trùm đống bột phấn.
Cũng không chần chừ, chân dưới đá ra.
- Nhóc con vô lễ.
Miêu đại sư lúc này đã nhìn thấy Giang Nguyên, lập tức hét lớn một tiếng, tay run lên. Một quả cầu gai nhọn màu trắng hình thù cổ quái xuất hiện trong tay, đâm tới Giang Nguyên.
Con dao trong tay Giang Nguyên trong nháy mắt chạm vào quả cầu gai, phát ra thanh âm kim loại chạm nhau. Tay trái Miêu đại sư run lên, đâm quả cầu gai đến trước ngực Giang Nguyên.
Nhìn quả cầu lóe lên quang mang lục sắc, Giang Nguyên trong nháy mắt lui về phía sau. Hắn không dám khẳng định thể chất của mình có thể miễn nhiễm với chất độc trong quả cầu hay không.
Khi Giang Nguyên lui về phía sau, hai người mới xem như nhìn thấy rõ đối phương. Giang Nguyên nhìn thấy đối phương là một người đàn ông trung niên đeo kính vàng, thoạt nhìn rất lịch sự. Nhưng sau cặp mắt kính là hai mắt lóe ra hàn quang. Hắn nhẹ nhàng thở ra, tay sờ lên hai vết thương trên mặt vừa rồi bị mảnh gỗ cửa cứa vào, thầm nghĩ với một quyền phá cửa vừa rồi của đối phương, thực lực tuyệt đối không thua gì hắn.
- Được, được, nghĩ không ra Thiên Y Viện lại có người như vậy. Tuổi còn trẻ mà lại dám đơn độc một mình đến tìm ta.
Nhìn Giang Nguyên, ánh mắt Miêu đại sư cũng mơ hồ mang theo chút kiêng kỵ:
- Nhưng đáng tiếc là cậu đã gặp phải tôi. Nếu không, qua mười năm nữa, Cổ môn ta lại có thêm một đối thủ đáng sợ.
- Hừ.
Hai mắt Giang Nguyên nheo lại, nhìn Miêu đại sư, không hề lên tiếng, huy dao đâm tới.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt không hề sợ hãi của Giang Nguyên đang đánh tới mình, ánh mắt Miêu đại sư cũng hiện lên sự kinh nghi. Tại sao lại có cảm giác không không thích hợp? Một chút cũng không có cảm giác Giang Nguyên là cao thủ ngoại viện của Thiên Y Viện, ngược lại giống như sát thủ lãnh huyết được bồi dưỡng qua. Sát khí này quả thật rất hiếm thấy.
Miêu đại sư không dám chậm trễ. Tiểu tử trước mắt này, nhiều nhất cũng chỉ hai lăm, hai sáu tuổi. Nhưng lứa tuổi này đã có được thực lực đối kháng với ông ta, không biết cao thủ ngoại viện của Thiên Y Viện xuất hiện từ khi nào.
Với tuổi này của hắn, nhiều nhất là mười năm nữa, thậm chí là năm sáu năm, thực lực của hắn có khả năng đạt đến cao thủ Thiên giai. Hơn nữa, thành tựu sau này là không thể đếm được.
Cho nên Miêu đại sư hạ quyết tâm, nhất định phải giết chết Giang Nguyên. Nếu để cho hắn phát triển sau này, tất sẽ trở thành một họa lớn cho Cổ môn.