Mà đám hơi thở ấm áp trong Khí Hải trong cơ thể cũng nhanh chóng vận chuyển, dần dần càng ngày càng ngưng tụ lại, càng ngày càng đậm đặc…
- Sư phụ… con có chuyện này muốn nói với người…
Nhìn Hồ lão y sư vừa tới phòng khám, đang mặc đồng phục làm việc, Giang Nguyên cười khan nói.
Nghe thấy câu này của Giang Nguyên, Hồ lão y sư có nghi hoặc nhìn hắn một cái, cảm thấy tiểu đồ đệ nà của mình hôm nay nói chuyện có chút ấp úng, lập tức không nhịn được tiến sát lại cẩn thận nhìn tiểu đồ đệ của mình thêm vài cái, sau đó thử dò xét hỏi:
- Hết tiền à?
- Hả?
Giang Nguyên sửng sốt, sau đó chớp chớp mắt, nhìn sư phụ của mình, không hiểu tại sao sư phụ lại đột nhiên nói câu này.
- Haiz… Người trẻ tuổi đều vậy, vừa thấy con gái xinh là tiêu tiền không kiểm soát…
Hồ lão y sư thở dài, nhìn tiểu đồ đệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Thật ra ta cảm thấy Tiểu Vũ rất tốt, nó sẽ không khiến con một đêm tiêu nhiều tiền như vậy… Được rồi… Lát nữa con đi tìm Hoàng ca, bảo nó cho con hai nghìn trước…
Giang Nguyên sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới hiểu sức tưởng tượng ngựa thần lướt gió tung mây này của sư phụ nhà mình thật quá kinh khủng, còn lợi hại hơn những người viết tiểu thuyết trên mạng kia. Hắn vừa bảo muốn nói chuyện này với ông ấy, ông ấy liền nghĩ xa như vậy.
Hắn đành cười khổ lắc đầu nói:
- Sư phụ… điều con muốn nói không phải chuyện này!
- Không phải chuyện này? Vậy là chuyện gì?
Lúc này Hồ lão y sư sững người lại, không biết rốt cuộc tiểu đồ đệ của mình lại phạm phải chuyện gì.
- Ừm… chuyện đó… chuyện này vốn dĩ con nên nói với người từ hôm qua nhưng con quên mất…
Giang Nguyên gãi gãi sau gáy, sau đó cười nói:
- Chuyện đó… sư phụ, con dùng mất cây Lão sơn sâm kia rồi!
- Lão sơn sâm? Dùng thì dùng chứ sao, thứ đó vốn dĩ là để dùng, dùng cho người bệnh nào mà lại dùng thứ tốt thế?
Hồ lão y sư cười nói:
- Bảo Hoàng ca ngày mai kê khai đi nhập hàng là được…
- Á… sư phụ, đó là trấn điếm chi bảo của người…
Thấy Hồ lão y sư vẫn chưa hiểu rõ, Giang Nguyên đành nhắc lại lần nữa.
- Hửm? Ừm!
Hồ lão y sư ngây ngẩn nhìn Giang Nguyên một lúc, lúc này mới hiểu ý Giang Nguyên nói là gì, là cây Lão nhân sâm ba mươi lăm năm của mình, không phải Lão nhân sâm bình thường…
- Con nói con dùng trấn điếm chi bảo của ta rồi? Dùng vào đâu rồi?
Lúc này Hồ lão y sư khẽ chau mày, rõ ràng có chút đau lòng, nhìn Giang Nguyên nghi hoặc nói.
- Một đệ tử của con… A… một đệ tử của chúng ta, năm bốn ạ… Rạng sáng hôm qua xảy ra chuyện, cần thứ này cứu mạng… nên con dùng rồi…
Giang Nguyên hắc hắc cười khan nói.
- Hả? Vậy thế nào rồi? Cứu được không?
Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, Hồ lão y sư vội hỏi.
Thấy Hồ lão y sư vừa mở miệng liền hỏi điều này, không nhắc đến chuyện Lão sơn sâm, Giang Nguyên thở phào một hơi, sau đó vội cười nói:
- Cứu được rồi ạ… Bây giờ đang ở bệnh viện Số 1… Chắc phải ở mấy ngày nữa…
- Ờ… vậy thì tốt, vậy thì tốt… Thứ này dự phòng để cứu người, lúc nào nên dùng thì dùng, không có gì…
Dù vẫn có chút đau lòng nhưng Hồ lão y sư rất thẳng thắn, cười gật đầu nói.
Giang Nguyên gãi gãi đầu, sau đó nói:
- Nhưng… người ta không biết con dùng cái này, con cũng ngại đòi tiền họ, vậy nên… sư phụ ngày mai con xin nghỉ về nhà một chuyến, tìm một cây về cho người…
- Hửm? Trước khi dùng con không nói với người ta một tiếng à?
Hồ lão y sư ngạc nhiên nhìn Giang Nguyên, thứ hai vạn tệ mà Giang Nguyên không nói gì với người ta đã dùng rồi?
Giang Nguyên cười khổ gật đầu nói:
- Con làm xong thì mang đến bệnh viện cho người ta… Vừa là một đệ tử, lại không có phụ huynh ở đó nên con không nói chuyện này… Nhưng không sao, người yên tâm, con về một chuyến, nhiều nhất vài ngày sẽ lấy một cây về cho người!