Giang Nguyên nhìn các cao thủ ngoại viện bước ra từ lều vải truyền tin, liền gật đầu, nói:
- Tiếp theo, ngoại viện sẽ trợ giúp mọi người thành lập căn cứ cách ly đầu tiên. Mọi người hãy chịu vất vả một chút, chờ tiếp viện trong nước đến, khi đó sẽ dễ thở hơn nhiều.
- Vâng, Trưởng phòng Giang.
Mọi người cung kính kêu lên, sau đó các cao thủ ngoại viện bắt đầu sải bước đến chỗ đoàn xe.
Lúc này, đoàn xe cũng đã dừng lại cách đó không xa. Đám binh lính da đen mang theo súng đạn sẵn sàng từ trên xe nảy xuống, dưới sự chỉ huy của mấy sĩ quan chỉ huy, đem hàng hóa trên xe tháo xuống. Những binh lính da đen còn lại thì dưới sự chỉ huy của các cao thủ ngoại viện, bắt đầu dựng lều vải để xếp các dụng cụ và trang thiết bị.
Đám người Trưởng phòng Ken nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt. Lúc này mới qua bao lâu, tại sao bọn họ lại chuẩn bị được nhiều thiết bị và nhân viên như vậy? Hơn nữa, không phải chính quyền Biana đã từ chối yêu cầu phái binh đến sao? Tại sao bọn họ lại có thể mang theo quân đội vũ trang hơn một trăm người đến như vậy?
Bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, đám người Trưởng phòng Ken lúc này mới chú ý đến lều vải truyền tin bên kia, phát hiện lều vải truyền tin cũng là được thành lập từ hai chiếc trực thăng.
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Trưởng phòng Ken, Giang Nguyên nhìn đồng hồ, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, nói:
- Hai tiếng nữa, nhân viên và dụng cụ từ Hoa Hạ cũng sẽ đến. Đến lúc đó, chúng ta trên căn bản đã có thể thành lập hoàn thiện phòng nghiên cứu dịch bệnh. Đồng thời tiến hành chữa trị và cách ly những người bị nhiễm bệnh.
- Bác sĩ John...
Trưởng phòng Ken nuốt nước miếng, mỉm cười nói, thái độ hoàn toàn khác so với lúc trước:
- Theo như lời cậu nói, sẽ có đầy đủ nhân viên và thiết bị nghiên cứu xử lý tình hình dịch bệnh lần này, nhưng bây giờ số người lây nhiễm quá nhiều. Muốn cách ly, chỉ dựa vào đội ngũ vũ trang trăm người như vậy thì chỉ sợ không đủ. Nếu các người có thể thuyết phục được chính quyền địa phương phái lực lượng vũ trang đến, không biết có thể điều thêm mấy trăm người nữa không? Chỉ cần thêm mấy trăm người nữa, miễn cưỡng có thể duy trì công tác cách ly.
- Chính quyền địa phương không dư lực lượng vũ trang cho chúng ta.
Giang Nguyên thoáng dừng một chút rồi nói:
- Nhưng tôi không phải đã nói sao? Chúng ta sẽ có rất nhiều nhân viên gìn giữ hòa bình đến đây, tiến hành công tác cách ly. Tôi nghĩ trong vòng hai ngày nữa sẽ đến.
- Cái gì? Hoa Hạ các người sẽ phái đến rất nhiều binh lính có vũ trang sao? Không thể nào?
Trưởng phòng Ken kinh hãi nói.
- Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra.
Đối với câu hỏi của Trưởng phòng Ken, Giang Nguyên dửng dưng gật đầu, khiến cho Trưởng phòng Ken vừa mong vừa lo lắng. Bây giờ y đã tin lời nói của Giang Nguyên. Dù sao trước mắt cũng đã có nhân viên và thiết bị tiếp viện đến, hơn nữa trong hai tiếng nữa sẽ có tiếp đội ngũ thứ hai. Y không tin Giang Nguyên lại nói láo.
Bây giờ y chỉ có thể cầu nguyện lời của Giang Nguyên không sai, sẽ có ba ngàn quân lính đến. Nếu không, với tình huống hiện tại, đúng thật là không tiện giải quyết.
Tình huống trước mắt xem ra, tỷ lệ người bị sốt cao đã tăng nhanh như vậy, nhưng cũng may là vừa mới bùng nổ không lâu, mấy ca tử vong không nhiều, cho nên khủng hoảng vẫn còn chưa nghiêm trọng. Nếu đợi đến lúc cao điểm, dân chúng các thị trấn xung quanh di tản đi, đến lúc đó, nếu không có quân đội được vũ trang khống chế thật tốt, virus sẽ nhanh chóng bị khuếch tán, sau đó sẽ bùng nổ ở Biana, thậm chí là toàn bộ Châu Phi.
Trong lúc Trưởng phòng Kenny đang cảm thấy bất an, tốc độ của Thiên Y Viện và quan viên Hoa Hạ cũng không chậm. Lúc này, người phụ trách của tổ chức Y tế Liên Hiệp Quốc đang cầm trong tay bản thông báo xin tiếp viện Hoa Hạ truyền đến. Tuy ông không do dự, cầm bút phê duyệt ngay, nhưng có chút nghĩ không ra, ông vừa mới nhận được báo cáo có liên quan đến tình hình bùng phát dịch bệnh lây nhiễm ở Châu Phi, vẫn còn đang đau đầu không biết xử lý như thế nào. Hiện tại thiết bị, nhân lực, vật lực vẫn còn chưa đủ, chức phụ trách của ông đã sắp gánh không nổi, bên phía Hoa Hạ lại gửi công văn xin tiếp viện, đây cũng không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đơn giản như thế.
Có công văn này, ông cũng thở phào nhẹ nhõm. Hoa Hạ rất ít khi nhúng tay vào những sự việc quốc tế lại có rất nhiều kinh nghiệm trong việc phòng dịch. Có Hoa Hạ tham dự, tình hình có thể sẽ được khống chế, ông cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Nhưng ông cũng còn chút nghi ngờ. Nếu chỉ là tiếp viện đơn thuần, Bộ Y tế Hoa Hạ cứ trực tiếp liên lạc với Biana là được.
Với trình độ đập tiền vào mặt rất được hoan nghênh của thổ hào Hoa Hạ, đối với nước nghèo như Biana thì tuyệt đối giơ hai tay đồng ý. Bộ Y tế Hoa Hạ tối đa chỉ gửi một công văn thông báo cho Biana là đủ, lại còn cố ý gửi một công văn thông báo đến bên mình, chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao?